XtGem Forum catalog
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327333

Bình chọn: 10.00/10/733 lượt.

nh cùng cô

ấy nói chuyện.”

Nghe vậy, Cố Hoài Việt nở

nụ cười, “Em muốn nói cùng chị dâu em cái gì còn phải kiêng dè anh sao?”

Thẩm Mạnh Kiều không nói,

chỉ lẳng lặng nhìn Nghiêm Chân.

Nghiêm Chân trầm mặc

trong giây lát, nhưng vẫn xoay người sang túm lấy ống tay áo của Cố Hoài Việt,

“Anh để em cùng cô ấy nói chuyện đi.” Thấy anh muốn phản đối, cô cười cười, “Có

chút vấn đề quan trọng cần giải quyết.”

Cố Hoài Việt mím môi, cuối

cùng dưới ánh mắt kiên trì của cô đành đưa ra ngữ khí thỏa hiệp, “Vậy hai người

ở chỗ này nói đi, anh đi tìm lão quân y tâm sự.”

“Vâng.” Nghiêm Chân gật gật

đầu.

Thẳng đến khi thấy bóng

dáng của Cố Hoài Việt biến mất ở hành lang, Nghiêm Chân mới xoay người lại nhìn

Thẩm Mạnh Kiều, “Vào phòng đi.”

Thẩm Mạnh Kiều cắn cắn

môi, tha đôi giày cao gót cùng cô đi vào phòng bệnh.

Nghiêm Chân dường như đối

với cảm xúc của cô ta cũng không có phát hiện gì, thậm chí vẫn cố gắng giữ lễ

tiết chu toàn, vì cô ta mà rót một ly trà, hoàn toàn đem cô ta như những người

khách bình thường mà đối đãi.

Thẩm Mạnh Kiều không để ý

đến ly trà đang bốc khói nghi ngút trước mặt, nói thẳng, “Tôi đến hỏi cô, ngày

đó mẹ tôi đến bệnh viện, cô đã nói gì với mẹ tôi?”

Nghiêm Chân thản nhiên ngẩng

đầu, “Cái gì cũng chưa nói.”

“Cô nói cho có lệ với

tôi.” Thẩm Mạnh Kiều không khỏi phát hỏa, “Không nói cái gì mà mẹ tôi vừa về

nhà liền lục tung mọi thứ để tìm ảnh? Tìm được ảnh chụp rồi liền ôm không chịu

buông tay, còn khóc rất nhiều nữa? Sau đó cảm xúc của bà ấy cũng không ổn định,

cô giờ lại nói cho tôi biết rằng cái gì cũng chưa nói. Cô muồn tôi tin như thế

nào đây?”

“Vậy cô có thể đi hỏi mẹ

cô, không phải chạy đến nơi này mà hô to gọi nhỏ.” Nghiêm Chân trầm giọng nói,

“Hoài Việt còn ở đây dưỡng thương.”

Đối mặt với lời nói có

chút nghiêm khắc của cô, Thẩm Mạnh Kiều cố gắng khống chế cảm xúc của mình mà

nói, “Nếu thật sự có thể hỏi thì tôi đã hỏi rồi. Vấn đề mấu chốt là ba tôi

không cho tôi hỏi, nói đó là tâm bệnh của mẹ tôi. Bọn họ đều biết được sự thật,

lại chỉ gạt một mình tôi.”

“Vậy cô sao lại không đi

hỏi bọn họ vì sao phải gạt cô?”

“Còn không phải bởi vì

cô.” Thẩm Mạnh Kiều căm hận mà nói, “Cô…. Mẹ đã làm chuyện xấu hổ với tôi, cái

này tôi biết rõ ràng… bà ấy không có khả năng sẽ nói cho tôi biết.”

Rốt cuộc vẫn là người được

mẹ thương, Nghiêm Chân nắm chặt tay, khi ngẩng đầu lên thì biểu tình đã khôi phục

như ban đầu.

“Đúng vậy, bọn họ làm sao

có thể nói cho cô biết.” Nghiêm Chân nói xong, bỗng nhiên lại cười, “Mẹ cô làm

sao có thể nói cho cô biết, tôi có thể là chị của cô chứ?”

Chị em cùng mẹ khác cha? Loại

chuyện này nói ra liền cảm thấy rất buồn cười, bọn họ làm sao có thể cho cô biết

được chứ?

Đúng như dự đoán của cô,

sự cứng rắn của Thẩm Mạnh Kiều đã tan vỡ, cô ta lắp bắp kinh hãi mà nói, “Cô…

cô đang nói đùa cái gì?”

Nghiêm Chân không khỏi cười

tự giễu chính mình, cô thật sự hi vọng đây chỉ là trò đùa. Đối với sự trầm mặc

của Nghiêm Chân thì Thẩm Mạnh Kiều hiểu đó là thừa nhận, cô ta nắm chặt tay mới

không làm cho mình thất thố thêm gì nữa.

“Cô… cô khi nào thì biết

được? Trừ bỏ lúc ở thành phố B, thì tôi không nhớ rõ mẹ tôi đã gặp cô khi nào?”

“Đã từng gặp qua.” Không

nhìn sự kinh ngạc của Thẩm Mạnh Kiều, Nghiêm Chân nhàn nhạt nói, “Nhưng cô sẽ

không nhớ rõ, ở thành phố C, trong bữa tiệc mừng thọ của Cố lão gia.” Đó là sau

hai mươi mấy năm cô nhìn thấy người trong ảnh chụp đó, ngay cả Nghiêm Chân cũng

cảm thấy kỳ quái, qua lâu như vậy mà cô có thể lập tức nhận ra bà ta.

“Hơn nữa, nói đến chê cười,

trong sách của ba tôi có ảnh chụp chung của ba tôi và mẹ cô. Mẹ cô lúc còn trẻ

cũng rất xinh đẹp, mỹ lệ.”

Thẩm Mạnh Kiều ngã ngồi

trên ghế sofa, vẻ mặt giống như khi Tưởng Di biết được tin ba cô đã qua đời. Mà

Nghiêm Chân vẫn ngồi an ổn như cũ ở trước mặt cô ta, lẳng lặng mà nhìn cô ta.

Qua hồi lâu, thật không

hiểu là qua bao lâu, Thẩm Mạnh Kiều mới khó khăn mà mở miệng, “vậy… tối hôm đó

là anh ấy mang cô tới?”

Nghiêm Chân gật gật đầu.

“Nói như vậy, hai người từ

lúc đó đã ở cùng nhau rồi?” Thẩm Mạnh Kiều bỗng dưng cười cười, “Những hành vi

của tôi ở trong mắt cô thực là buồn cười đi. Tôi thích anh ấy, thậm chí vì thế

mà đi làm chủ nhiệm lớp của Gia Minh, à đùng rồi, còn là phần công việc trước

kia của cô nữa chứ. Cô khẳng định là ở sau lưng mà cười nhạo tôi nhiều lần rồi

chứ gì?”

“Khi đó tôi cùng Hoài Việt

cũng chỉ vừa mới quen biết nhau không được bao lâu.” Nghiêm Chân ngẩng đầu, cười

nhẹ, “Hơn nữa cô cảm thấy khi đó tôi có tư cách có thời gian mà đi cười nhạo cô

sao? Tôi khi đó ốc còn không mang nổi mình ốc, nhờ phúc của cô thôi.”

“Cho nên cô cùng anh ấy

quen biết không bao lâu mà đã kết hôn, xem như là trả thù tôi chứ gì?”

Thẩm Mạnh Kiều lớn tiếng

phản bác, lời vừa nói ra khiến cả hai người đều sững sờ tại nơi đó. Ngay cả Thẩm

Mạnh Kiều cũng không ngờ mình lại thốt ra lời nói như vậy, cô có chút không tin

được mà nhìn Nghiêm Chân.

Nghiêm Chân cũng đã rất

nhanh hoàn hồn, phủ nhận, “Cô không có tư cách tùy ý đánh giá hô