
phố,
bắt đầu đi theo cô chọn đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Mạc Yên cầm lên
một cái áo lót màu hồng của trẻ con, khoa tay múa chân, "Anh hai, anh
xem cái áo lót của trẻ con này rất đáng yêu!"
Mạc Hà cười nhạt, "Vậy thì mua đi!"
Mạc Yên lại cầm lên một cái khung của một đôi giày thêu nhỏ màu đỏ, "Oa,
đôi giày nhỏ này cũng thật đáng yêu! Anh hai, anh nói có phải hay
không?"
Mạc Hà vẫn cười như vậy, "Thích thì mua thôi!"
"Oa, bình sữa này cũng rất dễ thương."
"Mua!"
"Cái quần nhỏ này cũng rất đẹp..."
Cô chọn một cái lại một cái, thấy thích liền hỏi Mạc Hà, Mạc Hà nhận lấy
liền lập tức nhét vào tay của người nhân viên đi theo bọn họ. Nhìn thấy
cô em gái nhỏ đang chọn đồ hăng say, trong mắt anh tràn đầy sự cưng
chiều, khoé môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Yên đã chọn được một đống lớn.
Mắt thấy nhân viên bán hàng kia không cầm hết, lúc này Mạc Yên mới cười
khúc khích nói, "Ôi chao, mới có một lúc mà đã chọn nhiều như vậy rồi
hả? Thôi được rồi, làm ơn tính tiền đi, lần sau em trở lại xem nữa."
Mạc Hà thông minh mà cầm tấm chi phiếu đưa tới.
Mạc Yên ngay lập tức kéo đầu anh xuống, nhón mũi chân, dùng sức hôn vào má
anh một cái, "Anh hai, cảm ơn anh đã hào phóng, em thay cháu trai của
anh cảm ơn anh nhiều."
Mạc Hà bất đắc dĩ cười khổ, con bé này, từ bé tới lớn, chuyện thích làm nhất là gõ cây gậy trúc vào anh.
Mà anh, thì cam tâm tình nguyện để cô gõ.
Anh và ba mẹ có một cách nghĩ giống nhau, miễn là tiểu cô chúa nhà bọn họ vui vẻ, thì cô muốn làm gì cũng được.
Ngay lúc Mạc Yên lòng tràn đầy hạnh phúc, đang mong chờ ngày Tần Thiên Nham
trở về, lúc cô đang muốn cho anh một tin vui, thì nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
Chủ nhật cửa hàng rất đông người, Mạc Hà một tay xách
đầy túi, còn một tay trống rỗng thì phải bảo vệ bốn phía cho Mạc Yên,
chỉ sợ người khác đụng phải cô, bị thương là việc rất quan trọng đối với phụ nữ có thai.
Mạc Yên cũng đi rất chậm, đối với trái tim nhỏ
của cô, cô phải bảo vệ thật tốt bảo bối của mình để chuyện ngoài ý muốn
không xảy ra.
Hai anh em muốn một đường đi thẳng tới thang máy,
đi xuống tầng dưới lấy xe, kết quả thang máy bị hư đang chờ sửa chữa,
chỉ có thể đi thang bộ xuống, nhưng mới vừa đi vào cửa cầu thang đi
thông với tầng dưới, phía sau cửa đột nhiên xuất hiện một người, trực
tiếp dùng mộc côn (cây gỗ to), từ phía sau đánh Mạc Hà tới ngất.
Mạc Yên chưa kịp phản ứng, liền bị người phía sau bịt kín lỗ mũi, cô mới
kháng cự một hồi, liền ngửi thấy một mùi hương gay mũi, Mạc Yên thầm nói không tốt, khoé mắt liền thấy anh trai đã té xuống đất, mà đối phương
hiển nhiên là một nhóm người, chính mình sẽ không đấu lại bọn họ.
Cô lại còn đang mang thai, cũng không thể đánh nhau với bọn họ, trong lúc
suy nghĩ vừa chuyển, cô ngay lập tức ngừng thở, giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Đối phương thấy cô ngã xuống, quả nhiên bọn chúng tiếp đón thân thể cô, đem khăn bịt mũi lấy xuống, ôm lấy cô, nhẹ kêu một tiếng, "Đi", liền bắt
đầu chạy như bay.
Thân thể đang ôm cô rất mềm mại và có tính đàn hồi, hiển nhiên là phụ nữ!
Trời ơi, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc cô? Mục đích của bọn họ là gì?
Trong lòng Mạc Yên vừa khẩn trương, vừa sợ hãi, cô cầu ngàn lần con của cô sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cô hiện tại chỉ có thể cầu Mạc Hà tỉnh lại
và báo cảnh sát nhanh một chút, cứu cô ra ngoài. "Này, anh gì ơi, anh tỉnh lại! Tỉnh lại đi!"
Mạc Hà cảm giác được một trận đau đớn, anh mới phát hiện anh đang bị người
cấp bách bấm vào huyệt nhân trung (huyệt trên môi, dưới mũi). Anh chợt
tỉnh dậy, lúc mới mở mắt ra, đầu óc anh có chút mơ màng, phía sau bả vai vừa động thì đau đến không thể chịu được, sức người kia ra tay cũng rất hung tàn.
Ngay sau đó, anh ở bên tai lại nghe thấy có người đang vui mừng kêu lên, "Tỉnh dậy rồi! Tỉnh dậy rồi!"
Mạc Hà lại một lần nữa nhắm mắt, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra
trước khi hôn mê, sắc mặt của anh nhất thời trắng bệch, ánh mắt hướng về đống túi lúc nãy mua sắm đang nằm tán loạn trên mặt đất, anh lập tức
nhảy dựng lên.
"Anh gì ơi, anh có khoẻ không?"
Mạc Hà nhàn nhạt quét mắt qua người hỏi, hỏi anh là một người công nhân thuỷ điện
trẻ tuổi, bên cạnh anh ta còn có một người nữa, hai người đều mặc đồng
phục của công ty.
Sắc mặt của Mạc Hà bình tĩnh, khoát tay với
bọn họ, khí thế không giận mà uy của anh làm cho người công nhân thuỷ
điện đó ngậm miệng, đứng ở một bên quan tâm nhìn Mạc Hà, mà không nói gì nữa.
Anh run tay sờ vào điện thoại ở trong túi quần, vẫn may là nó vẫn còn ở đây!
Lấy điện thoại di động ra, tay run rẩy bấm, Mạc Hà vội vàng bấm vào phím số 1, đó chính là cách gọi vào số Mạc Yên nhanh nhất, nhưng trong điện
thoại một lần lại một lần vang lên giọng nói nhắc chở, "Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy..."
Tắt máy rồi...
Tim Mạc Hà bổng
cuồng loạn, đôi mắt đỏ ngầu, nếu như Mạc Yên mà có xảy ra chuyện gì, anh cả đời cũng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình.
Yên nhi, Yên nhi...
Anh ở trong lòng lại một lần kêu nhủ danh của Mạc Yên, mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng đổ ra, đầu óc tr