
u trang xuống, một thời gian dài trong phòng mổ, đã làm cho sắc mặt của anh thoạt nhìn có chút mệt mỏi.
Nam Bá Đông nhàn nhạt hỏi một câu, "Tình trạng của cô ấy như thế nào rồi?"
Mẫn Lạp nhìn anh một cái, "Cậu, tiểu tử này thật đúng là tàn nhẫn! Đối với
một cô gái nhà lành yết ớt như thế, cậu cũng không tiếc giày vò như vậy, cậu sẽ không đau lòng sao?"
Nam Bá Đông mặt lạnh, giận tái mặt, "Ít nói nhảm đi! Nói chuyện chính!"
Thấy Nam Bá Đông vô tâm với chuyện đùa, Mẫn Lạp cũng nghiêm túc lại, "Giải
phẫu rất thành công, ngoại thương thì đã chữa được, nhưng mà, ở nơi
này..." Mẫn Lạp kéo tay chỉ vào trái tim một chút, "Thật là khó chữa!"
Sắc mặt Nam Bá Đông cứng đờ, ngay sau đó lại lạnh giọng nói, "Tôi sẽ cho cô ấy thời gian!"
Bỏ lại câu nói này phía sau, Nam Bá Đông liền trực tiếp hướng phòng giám sát vô khuẩn đi tới.
Mẫn Lạp giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hướng về bóng lưng của Nam Bá
Đông hỏi một câu, "Còn có, cô ấy mang thai, cậu có biết không?"
Thân hình của Nam Bá Đông tức khắc dừng lại, hai tay nắm thành quyền, lại tiếp tục hướng về phía phòng giám sát vô khuẩn đi tới.
Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Nam Bá Đông, Mẫn Lạp lắc đầu cười khổ, cậu
đó nha, làm người ta bị thương thành như vậy, nhìn đi, sau này cậu sẽ
chịu lại!
Nghĩ đến gương mặt tinh xảo mà tái nhợt như tuyết kia, Mẫn Lạp nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Một người phụ nữ vẫn luôn sống trong một cuộc sống hạnh phúc, đột nhiên bị
người đàn ông của mình biến mình thành tấm bia, lại mất cả đứa bé, quá
thảm khốc, ai mà có thể vượt qua được đây?
Đã một ngày trôi qua, mà Mạc Yên vẫn chưa tỉnh lại.
Rồi hai ngày, ba ngày, Mạc Yên vẫn chưa tỉnh.
Khí ép trong toàn bộ căn cứ càng ngày càng thấp, không người nào dám đến
gần bên cạnh của Nam Bá Đông, ngay cả bọn người Ô Linh và Bạch Lãng cũng đều phải cẩn thận, không phải lúc bất đắc dĩ, thì bọn họ tuyệt đối
không đến gần anh, sợ bị cơn thịnh nộ của anh lây sang.
Đến ngày thứ tư rồi mà người còn chưa tỉnh lại, rốt cuộc Nam Bá Đông không nhịn
được liền vọt tới trước mặt của Mẫn Lạp, nắm cổ áo anh ấy quát, "Tại sao cô ấy vẫn còn chưa tỉnh? Nếu như cô ấy không tỉnh dậy, thì tôi cho cậu
đi Châu Phi làm bác sĩ cho người rừng."
Thế mà Mẫn Lạp tuyệt đối
không sợ anh, ngược lại vẻ mặt buồn cười nhìn anh, từ từ kéo tay của anh xuống, vuốt vuốt lại cổ áo rồi mới nói, "Cô ấy cố tình cản trở, không
có ý chí cầu sinh, mặc dù thân thể đang khôi phục, nhưng lại không phải
điều cô ấy muốn, nên cô ấy lựa chọn mà thú ngủ đông, không muốn tỉnh
lại, cái chuyện này lại không liên quan tới tôi."
Sắc mặt Nam Bá Đông mềm nhũn ra, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Cần phải nghĩ biện pháp kích thích ý chí cầu sinh của cô ấy."
"Kích thích như thế nào đây?"
Nhìn đến người đàn ông lúc nào cũng tỏ vẻ sạch sẽ lưu loát mà cũng có lúc
phải lúng túng như thế này, Mẫn Lạp tốt bụng nhắc nhở, "Ví dụ như, cô ấy hận cậu..."
Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của Nam Bá Đông liền chìm xuống.
Tim, giống như bị một loại nào đó nặng nề đè ép, một hơi thở nhanh.
Mẫn Lạp lại giống
như không nhìn thấy sắc mặt của Nam Bá Đông, anh vẫn ưu nhã, ung dung mà cười nói, "Tình cảm mãnh liệt nhất của con người, đó là yêu và hận, nếu như muốn kích thích sóng não của bệnh nhân có hiệu quả, một là người mà cô ấy quan tâm nhất, hai sẽ là người mà cô ấy hận nhất. Tôi tin, hiện
tại khẳng định cô ấy hận cậu đến thấu xương, chỉ cần cậu nói chuyện
nhiều với cô ấy, sóng não của cô ấy sẽ có phản ứng. Mặt khác, còn có một người mà cô ấy quan tâm nhất---đó là đứa bé, trong quá trình giải phẩu, tôi có thể cảm giác được, cô ấy vô cùng vô cùng quan tâm đến đứa bé đã
từng sống trong bụng cô ấy ngày qua ngày, nhưng mà thật đáng tiếc..."
Mẫn Lạp nhớ tới thời điểm tự làm phẫu thuật nạo thai cho cô, tựa hồ trong
tiềm thức của Mạc Yên cũng cảm giác được đứa bé đang rời cô, coi như đã
chích thuốc mê sâu cho cô, nhưng cô vẫn như cũ trên bàn mổ giùng giằng,
sóng não của cô, và tâm điện đồ đều xảy ra sự khác thường, giống như một loại kháng cự mãnh liệt, lại tựa hồ nói cho anh biết, cô đang van cầu
anh đừng làm như vậy! Cầu xin anh đừng tàn nhẫn như vậy! Cầu xin anh giữ lại đứa bé cho cô!
Nếu như đứa bé còn có cơ hội sống sót, tới
lúc đó cho dù có cưỡng lại mệnh lệnh của Nam Bá Đông, Mẫn Lạp cũng muốn
giữ lại một mạng cho đứa bé.
Đáng tiếc, lúc đó Mạc Yên lại mất
máu quá nhiều, lại còn bị kích thích nghiêm trọng, cả người đã sớm ở
trong tình trạng sốc, đứa bé trong bụng cũng vì vậy thiếu dưỡng khí mà
chết.
Anh không thể không đối với cô tiến hành giải phẫu nạo thai.
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp mà tái nhợt của Mạc Yên, Mẫn Lạp ở trong lòng
nhẹ nhàng thở dài, nói tiếp, "Nói đến đứa bé, tôi nghĩ, nói không chừng
để cho Nam Tinh tiếp xúc với cô ấy một chút, đó là một biện pháp tốt!"
"Nam Tinh?" Lông mày Nam Bá Đông nhíu lại, "Nó chính là một đứa bé tự bế, làm sao có thể....?"
Mẫn Lạp khẽ mỉm cười, "Chuyện duyên phận giữa người với người là một lực
hút rất kỳ diệu, có lẽ hai người đều là người thiếu đi người họ yêu ở
chung một chỗ, mà