
tiệt, con đứng lại đó cho ông!"
Tần Thiên Nham làm như không nghe thấy, cứ thẳng bước đi ra ngoài, bắt đầu lái xe chạy đi.
Mỗi lần vừa nhắc đến chuyện này, tim của anh liền tràn đầy bi thương.
Yên nhi, Yên nhi của anh...
Anh luôn luôn có một loại cảm giác rằng Yên nhi của anh không có chết, cô
vẫn còn sống. Mặc dù anh không biết cô đang sống ở nơi nào, nhưng anh
chính là biết cô vẫn còn sống!
Cô chẳng qua vẫn còn giận anh, cô đang lẫn tránh anh, cô không muốn anh tìm được cô.
Yên nhi, Yên nhi...
Xe Hummer màu đen như một âm hồn tối tăm chạy như bay ở trên đường.
Tần Thiên Nham tiện tay nhấn một đĩa CD, âm nhạc du dương cất lên chính là
bài hát bi thương của Thủ Lãnh Mạc "Tôi chờ em ở trong trí nhớ". Chiếc
CD này cũng là Mạc Yên mua cho anh. Lần đầu tiên Tần Thiên Nham cảm thấy rằng những ca từ này lại sâu đến vậy như muốn đâm thẳng vào trong trái
tim của anh.
Tôi cho rằng có thể buông tha
Buông tha cho một phần tình cảm này
Có quá nhiều hồi ức lắng đọng để ở trong lòng
Làm cho tôi không có cách này chạy trốn
***
Thì ra em luôn luôn ở trong giấc mộng của tôi
Vẫn sống ở trong bóng hình của tôi
Làm cho tôi chờ em ở trong trí nhớ
***
Anh cứ nghe bài hát này lập đi lập lại, nghe đến quen thuộc giọng hát bi thương này, tim lại nhói đau lên một hồi.
Anh lại cảm thấy như Mạc Yên đang ngồi ở bên cạnh anh, cô đang dùng giọng
nói yêu kiều và êm ái ở nơi này thổ lộ với anh, "Thiên Nham, hôm nay em
có xem một quyển sách. Nữ chính này thật là đáng thương, còn tác giả này thì thật đáng ghét bởi vì đã làm cho cô ấy chết, hại em khóc hết nửa
cuộn giấy. Nhưng mà em lại cảm thấy cô ấy rất hạnh phúc bởi vì có ba
người đàn ông yêu cô ấy, cứ luôn luôn chăm sóc cô ấy, trông coi những
hồi ức của bọn họ với cô ấy, cũng vì cô ấy ở vậy suốt đời làm cho người
ta rất đau lòng. Anh không biết đâu, lúc đấy em đang nghe bài hát này,
vừa nghe vừa khóc đến nước mắt rơi đầy mặt. Mấy ngày nay em cũng đang
chìm đắm trong câu chuyện xưa này, em hận nhất là nhìn thấy bi kịch.
Nhưng có thể làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ cũng chỉ có bi
kịch."
Mạc Yên của anh chính là một cô bé cảm tính như vậy, vì
một cuốn tiểu thuyết cũng có thể khóc đến than thở ầm ầm. Nhưng đến khi
người đó là anh, một người đàn ông to lớn thì đó lại là một chuyện bất
khả tư nghị đến cở nào. Khó trách người ta thường nói phụ nữ được làm từ nước.
Lúc đó anh còn an ủi vuốt vuốt đầu của cô, "Cô bé ngốc, đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi, đặc biệt trêu chọc những cô bé như
các em, vậy mà em cũng muốn vào đó diễn trò như
vậy."
Lúc đó Mạc Yên còn mở mắt to yếu ớt hỏi anh, "Thiên Nham, nếu có một ngày em chết đi, thì anh phải làm sao bây giờ?"
Lúc đó, tim của anh thoáng nhảy lên lộp bộp, liền mắng cô, "Không cho em
nói lời này! Coi như anh có chết, thì em cũng sẽ không chết! Yên nhi,
anh sẽ che chở cho em hết cuộc đời này, tuyệt đối sẽ không để người ta
khi dễ em!"
Một màn kia, một câu kia, đều giống như chuyện mới xảy ra hôm qua.
Nhưng mà người tổn thương cô sâu nhất lại chính là anh!
Là anh tự tay chôn đi tình yêu của bọn họ, là anh tự tay đẩy người phụ nữ mà anh yêu nhất vào trong địa ngục.
Khi anh tuyệt vọng nhảy xuống vách núi, anh chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ phải sống tiếp.
Mặc dù hôm nay anh vẫn còn sống, nhưng anh sẽ vì cô mà sống. Coi như Mạc
Yên thật sự đã chết, thì anh cũng sẽ làm cho cô giống như bi kịch của nữ chính mà cô hâm mộ, anh sẽ trông coi những hồi ức của anh và cô, và ở
vậy suốt đời vì cô.
Cuộc đời này của Tần Thiên Nham anh chính là của Mạc Yên.
Cho dù cô còn sống hay đã chết, anh đều sẽ là người của Mạc Yên.
Làm toàn thân phát lạnh ở trên đường Bán Thiên Phong xong, lúc Tần Thiên
Nham trở lại khu vườn ở trên phố Trường An thì thời gian cũng đã chỉ
mười một giờ đêm.
Anh vào phòng tắm nước nóng, rồi khẽ tựa vào
giường đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút, thuận tay cầm lấy tấm hình của Mạc Yên ở trên tủ đầu giường, si ngốc nhìn hồi lâu.
Khói tắt, đèn tắt, Tần Thiên Nham dán nhẹ tấm hình của cô vào trên mặt, mắt nhắm lại rồi tựa đầu vào gối.
Mỗi ngày đều như thế, anh có thể cảm giác được như Mạc Yên đang nằm bên cạnh anh, cùng anh đi vào giấc ngủ.
Đang muốn chìm vào giấc mộng đẹp thì đột nhiên điện thoại của anh vang lên thanh âm chói tai.
Anh vừa nhìn thì thấy là Hàn Tiếu Trần đang gọi tới!
"Có chuyện gì?"
Giọng nói của Hàn Tiếu Trần vội vàng truyền đến, "Lão Đại, có một vụ làm ăn
từ Luân Đôn, người thêu ra giá một trăm ngàn bảng Anh, mục tiêu là con
trai trưởng của gia tộc nhà họ Nam, vậy anh có muốn làm hay không?"
Đuôi lông mày của Tần Thiên Nham nhếch lên, "Một trăm ngàn bảng Anh? Ra giá
lớn như vậy sao? Vậy lai lịch của mục tiêu đã điều tra xong chưa?"
"Anh chờ một chút, em sẽ email tài liệu của mục tiêu cho anh."
"Được."
Tần Thiên Nham nhảy xuống giường, nhanh chóng mở computer ở trên bàn của mình ra.
Khi anh nhìn thấy gương mặt có hoá thành tro anh cũng nhận ra kia, hai
tròng mắt thoáng qua một tia sát khí, lập tức gọi điện lại cho Hàn Tiếu
Trần, "Việc này anh sẽ nhận