
h Nguyên Bình Chi, cúi đầu
nhìn bứa hoạ mới nhất, lại chậc chậc hai tiếng, nói: "Ngươi nói trẫm có
phải là hoàng đế có sức quyến rũ nhất từ trước đến nay?"
"Ta chỉ biết ngươi là hoàng đế thiện lương nhất." Nguyên Bình Chi tiếp tục mặt không thay đổi nói.
Huyền Dục cười ha ha, thừa dịp Nguyên Bình Chi chưa chuẩn bị, nhanh chóng ôm
hắn vào ngực, hôn trộm môi hắn một chút, nói: "Tiểu Tứ như vậy không
ngoan a."
Nguyên Bình Chi giận đến nhảy lên, lấy tay dùng sức lau môi của mình, hô to: "Khốn kiếp! Môi của ngươi mới bị nữ nhân gặm qua?
Ghê tởm chết!"
Huyền Dục ngã lên ghế sau giá vẽ, nâng chân, nói:
"Lúc nào Tiểu Tứ cho trẫm hôn nhẹ ? Người ngoài đều nói ngươi và trẫm có tư luyến, nhưng trên thực tế trẫm một chút cũng không lấy được, gánh
chịu tội danh hôn quân háo sắc, trẫm cũng rất uất ức."
Nguyên Bình Chi bóp bóp nắm tay, nghiêm túc suy tính nếu như hành thích vua sẽ có hậu quả gì.
Huyền Dục thâm ý nhìn Nguyên Bình Chi, nói: "Nghe nói ngươi gần đây bề bộn nhiều việc?"
Nói đến cái đề tài này, Nguyên Bình Chi cuối cùng có tinh thần, nhưng ngay
sau đó ý tứ không tốt lắm, nhỏ giọng nói: "Không biết nên bận rộn cái
gì, rỗi hơi."
Huyền Dục bật cười, hắn đặc biệt cưng chiều biểu đệ này, thích nhất là cùng hắn ở chung như lúc này, đơn thuần không áp lực.
Trong tính cách Nguyên Bình Chi có phần khờ khạo và tinh khiết, hắn đối đãi với thế giới so với người khác chân thật hơn.
Hắn lúc thưởng thức là mỹ, lưu luyến là mỹ, hành động là mỹ, đăm chiêu suy
nghĩ cũng là mỹ, cùng hắn ở chung sẽ bị cuốn hút, cảm thấy tâm tình rất
đẹp.
Một người như vậy, Huyền Dục đúng là không đành lòng để hắn
bị thế tục vấy bẩn, cho nên hết sức cưng chiều hắn, vì giữ lại phần tinh khiết và duy mỹ này.
"Nghe nói có một mỹ thiếu niên gần đây cùng ngươi qua lại?"
"Cái gì mỹ thiếu niên?" Nguyên Bình Chi không hiểu, cố gắng suy nghĩ một
chút, mới biết hỏi đến cái gì: "Ngài là nói Phùng Mẫn Du? Hắn không tính là thiếu niên? So với ta còn lớn hơn hai tuổi, mặc dù đẹp vô cùng, phải gọi là mỹ thanh niên."
Huyền Dục hỏi: "Trọng điểm là, hắn rốt cuộc là người nào?"
"Trên đời này còn có người hoàng thượng không biết sao?" Nguyên Bình Chi mắt
trợn trắng, nói: "Ngài đã sớm điều tra rõ ràng tám đời tổ tông người ta, còn phải hỏi ta?"
Huyền Dục cầm cây bút lông dê ném tới người Nguyên Bình Chi, nói: " Không trả lời thoả đáng, liền trị ngươi tội bất kính."
"Hồi hoàng thượng, Phùng Mẫn Du là bạn cũ thần đệ biết ba năm trước đây, lần này hắn lên kinh ứng thi lại rớt, vì kế sinh nhai đáp ứng trở thành
thuộc hạ của thần đệ, đảm nhiệm giáo sư của phủ Trấn Quốc tướng quân,
phụ tá sinh hoạt hàng ngày của Thần Đệ, giấy xin thần tử ta cũng đã sớm
trình lên."
Theo quy định tước vị ở Cảnh quốc, được phong thần tử cũng có thể coi như có chức quan, tỷ như phủ thân vương thì có một
Trưởng Sử (giống như tổng quản gia) (Ngũ Phẩm), một người ghi chéo sổ
sách (Cửu Phẩm ), bốn thư đồng ( từ cửu phẩm ), giáo sư ( từ cửu phẩm ), cùng với tiểu quan lại.
Người đọc sách thi rớt khoa cử , có thể
tự tiến cử vào những chức vị này, nếu như được chủ nhân coi trọng, phá
cách đề bạt làm quan chính thức, coi như là một phương thức khác chính
thức bước chân vào quan trường.
Tước vị Nguyên Bình Chi là Trấn
Quốc tướng quân, mặc dù hắn không có phủ riêng, nhưng hắn cũng phải có
chúc quan của mình, chính là 1 giáo sư (từ cửu phẩm).
"Vốn ta đề
cử nhiều người như vậy ngươi không cần, sao lại cố tình chọn hắn?" Huyền Dục có chút không hiểu, chẳng lẽ đúng như phía ngoài đồn đãi, Phùng Mẫn Du đẹp như thiên tiên?
Nguyên Bình Chi ngồi xuống bên cạnh Huyền Dục, thở dài, nói: "Mẫn Du rất có tài, đáng tiếc vận khí không tốt, hai lần tham gia khoa cử đều rớt. Cha mẹ hắn mất sớm, gia đình nghèo túng,
coi như trở về cuộc sống quẫn bách, ta liền khuyên hắn không bằng ở lại
kinh thành, từ từ cầu phát triển tiền đồ."
Suy nghĩ một chút,
Nguyên Bình Chi mạo hiểm đắc tội hoàng đế, tiếp tục nói: "Thật ra khoa
cử chọn nhân tài cũng có cực đoan, có lúc nhân tài chân chính cũng thi
rớt, bù lại toàn là con cháu vương tôn. Vì khoa cử, tất cả mọi người học Tứ Thư Ngũ Kinh, liều chết học, bạc đầu vì công danh, thật ra bọn họ có thích hợp thống trị quốc gia và dân chúng không, ai biết được? Hơn nữa
khoa cử chỉ thi mấy môn kinh thư, giới hạn quá lớn, chân tài thực học
đến tột cùng có mấy người?"
Huyền Dục lắng nghe, ngón tay nhẹ nhàng gõ vẽ án, "Nói tiếp."
Trong lòng hắn thật nhanh chuyển qua các loại ý niệm: Nguyên Bình Chi khi noà quan tâm tới những chuyện này, xem ra vị Phùng Mẫn Du kia ảnh hưởng đến hắn đúng là khá lớn.
Nguyên Bình Chi thấy Huyền Dục nghe vào,
không khỏi tiếp tục lớn mật nói ra: "Thí dụ như lục bộ quan viên. Bọn họ quản lý tài chánh một nước, nhưng quan Hộ bộ có thể ngay cả vấn đề số
học có chút phức tạp cũng không hiểu, cái này thì sao? Tỷ như Hình bộ,
tra án xét xử, bọn họ hiểu được kiến thức chuyên nghiệp bao nhiêu? Đại
đa số còn không phải bị thủ hạ gian manh dấu diếm, lấn áp khổ chủ,
nghiền ép tiền mồ hôi nước mắt, còn tạo thành án oan