
ích Ân gật đầu nhỏ, nói: "Chi tiêu phủ công chúa do hoàng gia phụ
trách, mẫu thân còn sống thì không sao, mẫu thân đi, phủ công chúa bị
thu hồi, điền sản thuộc về hoàng gia cũng bị tịch thu, thiếp ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không thể về, chỉ có chút tài sản mẫu thân để lại. Mẫu thân
nói, trong tay có tiền, trong lòng mới không hoảng hốt."
Nói đến "Nhà mẹ để cũng không thể về", mắt tiểu nha đầu đỏ lên, vội vàng cúi đầu.
Nguyên Bình Chi thấy thân thể nhỏ bé khẽ run, trong lòng mơ hồ đau, liền đưa
tay ôm nàng, để nàng mặt đối mặt với mình, nhìn thẳng ánh mắt nàng nói: "Đừng lo lắng, về sau phu quân nuôi nàng, nhà của ta chính là nhà của
nàng."
Đôi mắt to đen lúng liếng của Cố Tích Ân còn chứa đựng
nước mắt, lúc này lại kinh ngạc mà nhìn Nguyên Bình Chi, sau đó khuôn
mặt đầy nước mắt tươi cười, nói: "Ừ!"
Nhưng sau đó nàng lại không ý tứ chui lên bả vai hắn, nói: "Phu quân, thiếp không sao, chàng không
phải cần ban ngày ở lại làm bạn bên cạnh thiếp, người ta sẽ nói chàng
không có tiền đồ , chàng nhanh đi."
Chàng nhanh đi.
Vội cái gì nha?
Nguyên gia tứ công tử bị tiểu tân nương đuổi ra, mờ mịt.
Nhanh đi tìm lũ hồ bằng cẩu hữu chơi chọi gà? (lũ bạn xấu)
Nhanh đi kỹ viện tìm mỹ nữ?
Trước kia cảm thấy thích cuộc sống giàu sang nhàn rỗi, thế nào đột nhiên thay đổi không có ý nghĩa rồi?
Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ, để cho hắn cảm giác áy náy khoảng thời gian sống uổng phí.
Nguyên Bình Chi xụi lơ trên ghế thư phòng, thở dài, nói: "Thì ra các trưởng
bối nói đúng, nam nhân chỉ có thành gia, mới có thể thật thành thục a.
Cuộc sống bản thiếu gia trước kia thật uổng phí!"
Thiệu Ngũ ứng
tiếng nói: "Nam nhân thành gia, chuyện phiền não cũng nhiều, không thể
tiêu dao tự tại, cho nên thuộc hạ không thành gia."
Nguyên Bình Chi hừ một tiếng, nói: "Ngươi biết cái gì? Coi như phiền não, đó cũng là phiền não ngọt ngào!"
Ngân nhìn về phía Kim, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi xem biểu tình thiếu gia, phiền não rất ngọt ngào sao?"
Kim cũng nhỏ giọng trả lời: "Ta thấy ngài ấy là tự tìm phiền não." Khí trời càng ngày càng ấm áp, thậm chí có chút nóng.
Cây tử đằng trong quán cây đã nở hoa, cành hoa từ trên kệ buông xuống dưới, hoa rậm rạp, nhiều vô cùng, giống như thác nước màu tím nhạt , mùi hoa
nồng đậm xen lẫn vị trong veo, thấm vào ruột gan, làm người ta say mê.
Trong sân hoa mở náo nhiệt, Cố Tích Ân quần áo mộc mạc có chút lạnh: màu đỏ
ngày đại hỉ ồn ào náo nhiệt toàn bộ không thấy, thay vào đó là xanh
trời, xanh non, màu tro, thậm chí màu trắng có chút chói mắt.
Cố Tích Ân ngồi trên giường, tay nhỏ bé nâng má, ánh mắt nhìn hoa nở rộ ngoài cửa sổ, tâm tình có chút buồn bực.
Đại Nha hoàn hồi môn của nàng Thu Thủy và Thu Nguyệt ngồi trên ghế, vì nàng làm một chút đồ lót, đương nhiên tất cả đều là các loại màu sắc.
Hai người này đã từng bị Đại Công Chúa cố ý an bài cho Nguyên Bình Chi,
tướng mạo đều là trong trăm có một , hơn nữa vóc người đầy đặn, có lồi
có lõm, theo lời của lão nhân nói, vừa nhìn chính là sinh dưỡng tốt——
đây cũng là công chúa phòng ngừa chu đáo, nàng lo lắng nữ nhi mình về
sau bất lợi trong việc sinh dưỡng, nếu như con rể nhất định cưới vợ bé,
không bằng liền an bài nha hoàn hồi môn .
Thu Thủy, Thu Nguyệt có thể được công chúa chọn trúng, trừ vóc người, tướng mạo xuất chúng ra,
tính tình, nhân phẩm tự nhiên cũng cực tốt, họ đối với tiểu thư cũng cực kỳ trung thành —— tối thiểu trước mắt là vậy.
Thu Thủy nói
chuyện tình yêu một chút, nàng nhìn lướt qua tiểu thư có chút ngẩn
người, dịu dàng nói: "Nếu như cảm thấy buồn bực, tản bộ trong sân cũng
không có vấn đề."
Cho dù muốn giữ đạo hiếu, cũng không thể lấy
nước mắt rửa mặt cả ngày lẫn đêm, khóc lóc nức nở như vậy, ngừơi chết
không thể trở về, người sống cũng bị hành hạ.
Cố Tích Ân thở dài
nho nhỏ, quay đầu lại dò xét cẩn thận Thu Thủy, Thu Nguyệt một phen, cảm giác hai Đại Nha hoàn của mình cho dù ở Nguyên phủ không được xem là
hoa thơm cỏ lạ, nhưng tối thiểu cũng rất nổi bật, tại sao phu quân nhất
quyết không cần các nàng?
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực nói: "Các ngươi nói đi, phu quân gần đây ngày ngày cùng một người ở chung một chỗ?"
Thu Thủy và Thu Nguyệt nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau.
Thu Nguyệt nói: "Đại khái là người làm lắm miệng, nô tỳ nghe nói sau đám
cưới, cô gia không hề chơi đùa cả ngày nữa, bắt đầu nghiêm túc làm
việc."
Thu thủy có chút căm giận, nói: "Ta thấy là có người không có ý tốt, loại đồn đại đó sao có thể truyền tới tai tiểu thư? Nói không chừng là có người cố ý khích bác quan hệ tiểu thư và cô gia ."
Thu Nguyệt trợn mắt nhìn Thu Thủy một cái, nói: "Chớ nói nhảm!"
Thu Thủy bất mãn nói: "Ta nói bậy hồi nào ? Không phải có người đỏ mắt vì
cô gia đối đãi dịu dàng với tiểu thư, liền muốn thêu dệt chuyện nháo sự. Họ cảm thấy tiểu thư tuổi còn nhỏ, không thèm khiêu khích, nghe được
lời nói bóng nói gió nhất định sẽ tìm cô gia, đến lúc đó cô gia chán
ghét tiểu thư, còn không phải là họ “Ngư Ông Đắc Lợi”?"
Cố Tích
Ân nghi ngờ nghẹo đầu nhỏ, có chút không rõ lắm ẩn ý trong lời nói của
Thu Thủy