
Cô nhìn anh, giọng nói của anh ẩn chứa ý cười,
nhưng biểu lộ lại nghiêm túc.
Anh không đi cùng cô cũng tốt, Thư Dực nhẹ nhàng thở ra, cô còn chưa có quen
với việc ở cạnh anh! Nhìn hiện tại đi, chỉ cùng anh nói chuyện thôi, cô đã khẩn
trương muốn chết rồi.
"Tôi
đi làm việc đây." Hàn Chấn Thanh đóng cửa rời đi.
Hô! Thư Dực mềm nhũn người ngồi xuống, hai tay che kín mặt. Đáng giận, có thể
đừng khẩn trương như vậy hay không? Như vậy làm sao thổ lộ với anh? Đáng chết,
vừa mới rồi biểu hiện của cô nhất định giống như đồ ngốc!
Lại có người gõ cửa, cô còn không kịp mở miệng, cửa đã bị đẩy ra.
Lại là Hàn Chấn Thanh, anh cầm lấy tay nắm cửa, nhìn về phía Đinh Thư Dực đang
ngồi ngây ngốc dưới đất.
"Tôi
đột nhiên nghĩ đến, sàn nhà rất là ẩm ướt."
"Vâng."
"Ẩm
thấp rất không tốt cho thân thể."
"A?"
"Cho
nên cô không thể dùng túi ngủ." Trong mắt của anh
ánh lên sự thích thú. "Mà phải có một cái giường chắc chắn, có phải hay
không?"
"Ách...
Dạ, phải." Thư Dực chỉ ngây ngốc trả lời.
"Còn
cần một cái ghế dựa nữa." Anh đi tới, ngắm nhìn bốn
phía, hạ kết luận: "Còn có một cái tủ treo quần áo đơn giản. Mười phút sau
tới cửa chờ tôi, tôi muốn đi tiệm gia dụng đặt mấy cái bàn cho quán, thuận tiện
dẫn cô đi mua." Nói xong anh đóng cửa, rời đi.
Thư Dực mở to miệng, vẫn đang kinh ngạc. A! Hiệu suất thực kinh người, chỉ ba
phút đã quyết định xong. Còn cô thì tâm hoảng ý loạn, ba phút đều dùng để mặt
đỏ tim đập.
Aaaa
~~ mình rất thích anh ấy!
Gặp mặt rồi, cô đối với anh lại càng si mê. Làm sao
một người đàn ông có thể đồng thời tỉnh táo quyết đoán, lại làm cho người khác
cảm thấy thân thiết ấm áp như vậy chứ?
...
Trên đường đi chọn mua đồ gia dụng, bất kể là trong xe hay trong tiệm gia dụng,
Hàn Chấn Thanh phát hiện chỉ cần anh không nói lời nào, cô không tìm được
chuyện gì để nói, thì sẽ bắt đầu đỏ mặt.
Hàn Chấn Thanh còn phát hiện, chỉ cần anh tận lực im lặng nhìn chòng chọc vào
cô, cô sẽ bắt đầu bối rối khó chịu, lo nghĩ bất an. Kết quả là, anh càng thêm
cố ý, thỉnh thoảng nhìn nhìn cô như có điều suy nghĩ.
Đang lúc mưa đêm bay bay, Đinh Thư Dực đáng thương, dưới anh mắt dường như
"cái gì cũng biết" của Hàn Chấn Thanh, liên tiếp lúng túng, thiếu
chút nữa té ngã, lại thiếu chút nữa đụng vào người khác... những chuyện này Hàn
Chấn Thanh đều nhìn ở trong mắt.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giống như tội phạm chột dạ. Cô khẩn trương
cái gì? Hàn Chấn Thanh tỉnh táo phân tích, rất khoái trá suy đoán ra một cái
kết luận - cô cực kỳ có khả năng là Bạch Hạc.
Anh từng chịu huấn luyện quân sự, khi một người không dám nhìn thẳng vào mắt
của mình, anh biết rõ cái đó đại biểu cho điều gì.
Anh căn bản không tin Đinh Thư Dực này thuần túy đến làm công, anh không có dán
thông báo tuyển người, thế nhưng cô lại có vẻ nóng lòng muốn ở lại quán rượu
của anh làm việc, điểm ấy thực khó mà tưởng tượng.
Hàn Chấn Thanh quan sát cô cả đêm, tìm kiếm manh mối hợp lý, muốn xác minh cô
là Bạch Hạc, tuy bộ dạng cô cùng ảnh chụp Bạch Hạc đưa không giống nhau, nhưng
anh vốn vẫn luôn có chút hoài nghi với bức ảnh kia -
Người phụ nữ trong ảnh gợi cảm quyến rũ, xinh đẹp quá mức, Bạch Hạc trong tưởng
tượng của anh không phải cái dạng kia, mặc dù anh không cách nào nói ra chính
xác bộ dáng của Bạch Hạc, nhưng ba năm rồi, loại cảm giác vi diệu quen thuộc,
ở trong bức ảnh xinh đẹp kia, anh hoàn toàn tìm không thấy.
Có lẽ... Bạch Hạc dùng ảnh giả.
Nếu là như vậy, Đinh Thư Dực rất có thể là Bạch Hạc.
Hàn Chấn Thanh phỏng đoán lai lịch Đinh Thư Dực, anh thừa dịp đi dạo tiệm gia
dụng hỏi chuyện cô, giọng điệu giống như nói chuyện phiếm, nhưng Thư Dực lại
nghe dến kinh tâm động phách.
"Cô
biết sử dụng vi tính không?"
"Tôi...
biết một chút."
"Trước
kia làm công việc gì?"
"Ách..."
Thư Dực mặt lúc trắng lúc xanh, cô đáp không được, nói quanh co một hồi. Ai!
Phương Ngải nói rất đúng, một khi bắt đầu nói dối, thì đành phải không ngừng
che lấp, cô thật là ngu ngốc!
"Sao
thế? Không phải quên rồi chứ?" Anh hỏi.
Thư Dực chạy nhanh chạy tới chọn lựa gối ôm. "A... Tôi muốn mua cái
gối."
Ý đồ lảng sang chuyện khác của cô quá rõ ràng, có điều Hàn Chấn Thanh cũng
không có tiếp tục truy vấn, chỉ là trong lòng của anh, nghi ngờ càng sâu hơn.
Anh nhìn Đinh Thư Dực đỏ mặt chọn lựa gối ôm, sắc mặt trầm tĩnh, nhưng nội tâm
lại kịch liệt chấn động.
Là cô ấy sao? Cô gái anh chờ đợi đã lâu.
Anh đánh giá hình dáng của cô - dung mạo thanh tú nhưng cũng không thực xuất
sắc, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc giản dị, rất dễ dàng khẩn trương.
"Cái
này thì thế nào?" Thư Dực vuốt ve cái gối trắng thật to.
Đúng rồi, Hàn Chấn Thanh nhớ rõ, Bạch Hạc cũng thích màu trắng. Anh mỉm cười,
tâm tình đột nhiên rất tốt.
"Vậy
lấy cái này đi." Anh tiến lên tính tiền. "Chờ một chút chúng ta đi
chọn giường."
Thư Dực nhẹ nhàng thở ra, may mắn, anh không hỏi nữa.
Đợi Hàn Chấn Thanh chọn bàn cho quán, cùng chủ tiệm mặc cả, chọn ngày giao hàng
xong, bọn họ liền đi xem giường.
Hàn Chấn Thanh không có v