Disneyland 1972 Love the old s
Quân Sinh Ta Đã Lão

Quân Sinh Ta Đã Lão

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323184

Bình chọn: 8.00/10/318 lượt.

đi hồi tưởng lại màu máu chói mắt kinh tâm kia, cứ như vậy mang theo trái tim đờ đẫn ngồi yên, chờ người nọ đi ra.

Di động nắm trong lòng bàn tay vỏ ngoài rất trắng mịn, bàn phím lõm vào bên trong thấm vết máu đỏ sậm còn chưa khô, màn hình cùng góc cạnh bị rơi rạn nứt, tôi vô tri vô giác sửng sốt một lúc lâu, mới đột nhiên phản ứng ra...

Phải gọi điện thoại thông báo cho chú Nhâm với dì Nhâm.

Tôi tra danh sách tìm số điện thoại của bọn họ, tay luôn luôn phát run, dừng lại không được. Miễn cưỡng nhấn phím gọi đi, mới phát hiện di động của Tây Cố phỏng chừng đang lúc đánh nhau bị rơi hỏng rồi, gọi đi không được.

Khoang mũi tôi chua xót, bối rối mở ra di động của bản thân, còn không có cầm chắc, lại rớt trên mặt đất. Trạng thái của tôi trạng rất không xong, đời này chưa từng có giờ phút nào giống như hiện tại thất thố như vậy.

Đối chiếu dãy số gọi đi, "Xin chào, phải chú Nhâm thúc đó không?" Vừa mở miệng, mới phát hiện thanh âm đều là nghẹn ngào run rẩy , tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, kiệt lực trấn định lại, bình phục tâm tình, tiếp tục nói, "Cháu là Hác Manh."

"Chú đây," bên kia thanh âm rồi đột nhiên lạnh nhạt, "Con có chuyện gì sao?"

Tôi theo bản năng xiết chặt di động, "Là Tây Cố, chú Nhâm, Tây Cố... Đã xảy ra chuyện."

... Thông báo cho cha mẹ Tây Cố xong, tôi đem điện thoại của Tây Cố đã bị rớt hỏng cẩn thận bỏ vào trong túi xách, thái độ của chú Nhâm ẩn giận mà lạnh lùng, thái độ của dì Nhâm thì hung hăng không chút nào che dấu.

Có lẽ, bà cũng biết khúc mắc của tôi với Tây Cố mấy năm nay.

Tôi kinh ngạc nhìn trần nhà, không biết đang chờ phía trước có phải là một cái tuyệt lộ hay không.

Di động đột nhiên run lên, tôi bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn điện báo nhắc nhở là điện thoại trong nhà, không khỏi thở dài một tiếng, càng thêm đau đầu khó nhịn.

"Nhóc con, đã trễ thế này, làm sao còn không trở lại?" Mẹ già nói liên miên cằn nhằn bắt đầu quở trách, "Cho dù vừa lòng cái tiểu tử coi mắt kia cũng phải biết rụt rè, lần đầu tiên gặp mặt thì cùng nó chơi đến đêm khuya, người ta sẽ ngầm cảm thấy con quá lỗ mãng..."

Tôi càng nhíu chặt mày, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết có nên nói sự thật với bà hay không.Đều nói mẹ con liền tâm, cũng có lẽ là sáng nay ra cửa đụng phải Tây Cố, khiến cho bà nổi lên lòng nghi ngờ.

Thấy tôi trầm mặc vài giây không có hé răng, bà bỗng nhiên nói, "Không đúng, con hiện giờ có phải ở một chỗ với Tây Cố hay không? Con lập tức về cho mẹ!"

Tôi yên lặng chỉ một lát, vốn là muốn trấn định lại mới đem sự tình thuật lại với người nhà một lần, không ngờ, vừa hé miệng lại không tự giác nức nở ra tiếng, "Mẹ... Đêm nay con phải ở với Tây Cố, Tây Cố vì con đã xảy ra chuyện, bây giờ còn ở trong phòng cấp cứu, con không thể không lo... Con phải ở lại với anh ấy..."

"Phòng cấp cứu?!" Bà kinh hãi, "Mấy đứa xảy ra chuyện gì? Làm thế nào bị đưa đến phòng cấp cứu rồi? Con thì sao, con có bị thương hay không? Có bị thương chỗ nào hay không?"

Một bên ba nghe vậy cũng kinh động, đoạt lấy microphone, vội hỏi, "Cái gì bệnh viện? Êm đẹp đi coi mắt, làm sao lại ở bệnh viện, hai đứa hiện tại ở bệnh viện nào..."

"Tại bệnh viện thành phố..." Ba mẹ lo lắng liên tục truy hỏi biến thành thuốc thúc nước mắt, nguyên bản tiếng lòng đang buộc chặt không tự giác buông lỏng, xoang mũi càng thêm chua xót, tôi cầm điện thoại nghẹn ngào đem chuyện đêm nay nói với bọn họ.

Ba liên tục dặn, "Con chờ ngay đó, ba mẹ lập tức qua!"

Tôi rưng rưng vâng dạ, đứng dậy đến dưới lầu chờ ba mẹ.

Đêm đã khuya, cửa lớn đối diện đầu gió, tôi vòng cánh tay ôm lấy bản thân, nhất thời mù mịt, nhưng có một điểm thập phần xác định ——Tôi muốn cùng anh, từ nay về sau, tôi muốn theo anh cùng nhau đi tiếp.

Cũng từng giãy dụa băn khoăn qua, vốn cho rằng kết cục của hai người sẽ là: đồng tâm mà ly cư, ưu thương sống lấy quãng đời còn lại.

Thiếu niên đã từng bốc đồng kia lại đánh bạc mạng sống giữ lại tôi... Tôi không thể cự tuyệt nữa.

Tình yêu, ly rượu độc này mùi vị thật tươi đẹp, tôi tình nguyện một ngụm uống cạn, cho dù cuối cùng cái gì cũng không chiếm được.

Mọi thứ tiếp đó như một giấc mộng, ba mẹ đến bệnh viện xong thì hổn hển chất vấn tôi, nhưng là chất vấn vài câu thấy tôi một thân chật vật vết máu loang lổ rốt cuộc vẫn là giữ không được mặt, mẹ đau lòng nắm chặt tay tôi, "Ông nó đừng mắng, con nhỏ còn bị thương, Manh Manh, bị thương ở đâu rồi? Miệng vết thương có đau hay không..."

"Con không bị thương," lắc đầu, tôi mím môi, "Máu này đều là Tây Cố ... Con không sao."

Mẹ một phen ôm tôi lo lắng nhắc đi nhắc lại, "Về sau đừng ở sau lưng ba mẹ làm mấy chuyện nguy hiểm này, con nói... Nếu không có Tây Cố, nếu không có Tây Cố..." Bà cũng đỏ mắt.

Ba trầm mặc thật lâu, "... Nó coi như là vì gia đình chúng ta bị thương, ba mẹ nó cũng không ở trong thành phố, mấy ngày nay để ba mẹ hai người già này thay phiên chăm sóc là được rồi, Manh Manh con đi về, về sau không cho con vào nữa."

"Ba!"

Ba đưa lưng về phía tôi, không cho tranh luận thêm lần nào, "Con đi về."

Tôi không có trả lời ba, chỉ là trầm mặc xuống, đứng ở tại