
iếp theo.
“Giúp cô ấy tìm vài bộ quần áo màu sắc sáng sủa một chút.”
Tôi ngay cả kiểu dáng cũng không kịp nhìn, đầu óc choáng váng chỉ lo thay y phục không dứt, tôi cũng tự biết lấy bản thân mình, lăn qua lăn lại như thế nào cũng không khá hơn được.
Một đường tùy Chung Ý toàn quyền chọn hai bộ đồ, tôi cúi đầu nhìn cái bóp lép xẹp, nội tâm khóc ra máu.
Chung Ý cúi người nói bên tai tôi. “Có muốn anh mua cho em hay không?”
Tôi cũng không ngẩng đầu lên đẩy mặt anh ra: “Cảm ơn, không cần.”
“Không cần khách khí như vậy với anh, mua quần áo cho bạn gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Thôi đi, anh bạn gái nhiều như vậy, chừa chút tiền mua quần lót cho mình đi.”
Chung Ý xoa ngực than, “Anh rất thương tâm nha, nhiều năm như vậy em là bạn
gái duy nhất mà chính anh thừa nhận, em nên có tự tin đối với bản thân
mình.”
“Đáng tiếc, em đối với anh không có.” Tôi xoay người quay về phòng thay quần áo chuẩn bị đổi lại y phục.
“Không cần thay đổi, cứ như vậy đi.” Chung Ý kéo tay đi, điểm cuối hành trình là quầy bán mỹ phẩm trang điểm.
Tôi đóng mắt, cảm giác có một đôi tay nhẹ nhàng vẽ lên lông mày, sửa lại vẻ mặt, tô mí mắt… Nhìn anh ta thành thục như vậy, quả nhiên kinh nghiệm
không ít.
Đối với tôi mà nói Chung Ý đã dần dần thoái hóa thành
một người vô tính, kiểu người trung tính, phải thừa nhận, sâu trong nội
tâm của tôi thực ra đã từng đố kị anh, cuộc sống có thể tùy ý như vậy
không để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, làm chuyện chính mình muốn làm,
tại mặt nào đó mà nói cũng là một người dũng cảm. Đây là việc tôi và đa
số những người bên cạnh không dám làm.
“Manh Manh, kỳ thật em cũng có thể là một người đẹp.”
Khi mặt kính được chuyển đến trước mắt tôi thì tôi sợ run, trong nháy mắt như thấy được ảo giác ——
Trong kính một người đẹp vừa quen thuộc vừa xa lạ trong bộ đồ thời thượng màu trắng ánh mắt nhìn lại tôi, có một loại cảm nhận thật tinh tế màu
nhiệm.
“Từ nhỏ cứ noi theo một con đường rất không thú vị, từ giờ đổi sang một lô tuyến khác không tốt sao?” Âm thanh mang theo một chút
mê hoặc nói.
“Thật ra ngày hôm nay cùng anh đi thay đổi hình
tượng chỉ là hiếu kỳ của em, muốn thử xem một ngày bản thân mình tuyệt
nhiên khác biệt sẽ như thế nào.” Tôi suy nghĩ một chút, vẫn vô tư nói:
“Em không phải anh, mặc dù có một thời gian hâm mộ anh, nhưng em vẫn là
quen thuộc với nguyên bản của mình hơn. Sau khi nếm cảm giác mới mẻ, cảm thấy xác thực không tệ, đồ hải sản tươi ngon thỉnh thoảng ăn là tốt
rồi, em vẫn thích cháo trắng cùng dưa muối hơn.”
Con người hay có chuyện như vậy, trên đường đi tuy rằng sẽ ước ao phong cảnh của người
khác, nhưng như vậy cũng không biểu thị phong cảnh ấy sẽ thích hợp với
mình, sẽ làm cho chính mình đi theo quán tính. Thỉnh thoảng đi ngang qua phong cảnh của người khác, hay là rốt cục vẫn trở lại thế giới của bản
thân.
Chung Ý rủ mắt trong phút chốc, nhìn tôi không chớp mắt,
nhún nhún vai: “Được rồi, nhưng ít ra ngày hôm nay phải theo anh, an ủi
khổ cực của anh.”
Tôi lấy điện thoại ra, thản nhiên phủ quyết: “Không được, bây giờ đã đến lúc kết thúc cuộc thi, em phải đi đón người.”
“Cuộc thi?”
“Thi cuối kỳ sơ tam, em đồng ý rồi, Tây Cố hôm nay thi xong sẽ mời em ấy đi ăn.”
“Làm sao lại là cậu ta.” Quen biết đã hai năm, Chung Ý cũng nghe tôi nhắc đi nhắc lại hết hai năm, lần nay anh dứt khoát khởi động xe, “Không có
việc gì, anh không ngại dư ra một cái bóng đèn.”
Con bà nó, tôi rất chú ý a!
Hỗn loạn ngồi trong xe con màu đỏ dừng ở trước cổng trường F, các họa sinh mặc đồng phục đi ngang qua đều hiếu kỳ quay đầu lại.
Chung Ý gõ nhẹ lên tay lái pha trò nói, “Chị gái mỹ lệ muốn tới dụ dỗ em trai sao.”
Tôi nghe vậy cũng nổi lên tâm tư đùa giỡn, xa xa thấy Nhâm Tây Cố thì quay
cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm hiếm thấy, chờ cái người
kia đi từng bước từng bước lại gần.
Cậu khoác nghiêng cặp sách
trên vai, nhếch bờ môi ánh mắt tản ra vẻ cự tuyệt khiến cho các bạn học quanh mình không dám đến gần. Làm như không thấy lược bớt qua chiếc xe, Nhâm Tây Cố sau khi hai mắt tùy ý tuần tra một vòng thì tựa ở trước
cổng trường bắt đầu chờ người…
Sặc, tôi một người sống to lớn như thế lại tàng hình a.
Tôi gõ gõ lên thân xe làm cậu quay đầu lại, tay nâng má gia tăng âm lượng ——
“Em trai dễ thương, có nguyện ý theo chị gái đi hóng gió hay không a?”
Trong nháy mắt, hết thảy các học sinh bốn phía tràn đầy tâm tư bát quái khẩn cấp dừng lại bước chân, vểnh tai.
Nhâm Tây Cố sau khi nhận ra người đến là tôi, sửng sốt một chút, ánh mắt dừng trên người tôi: “Chị hôm nay làm sao thế…”
Tôi ỏn ẻn mềm mại nói: “Lên xe đi, chị gái mời đi ăn a ~ ?”
Tôi đột nhiên nóng lên một phen khi Nhâm Tây Cố mở cửa xe bỗng dưng mờ ám cùng Chung Ý bốn mắt nhìn nhau. Nhâm Tây Cố ánh mắt bình tĩnh dời khỏi mặt Chung Ý, không có lên xe, mà nhìn về phía tôi: “Tối nay hai người hẹn hò? Tôi không muốn làm bóng đèn
Philips.”
Tôi đương nhiên nói, “Hẹn hò gì chứ, nếu đã đáp ứng em thi xong sẽ mời đi ăn, chị tất nhiên sẽ không lỡ hẹn.”
Chung Ý ngồi ở ghế lái thảnh thơi nói: “Em trai T