
n thủ, bằng không, uổng làm người.”
“Chưa bao giờ hứa hẹn, tại sao phải tín thủ.” Ngạo Quân thề thốt phủ
nhận. Nàng thế nào có thể hứa hẹn muốn kết hôn với một nữ tử chứ?
“Chẳng lẽ vị cô nương này lại hãm hại ngươi?” Nam tử càng giận , không khỏi tăng thêm lực đạo trong tay.
“Buông tay.” Ngạo Quân không trả lời, ngược lại lãnh thanh nói. Nàng
ghét nhất bị người khác bính nàng , còn vô lễ như vậy. Thấy nam tử tựa
hồ không có nửa điểm ý tứ muốn buông ra, Ngạo Quân vươn tay, muốn cánh
tay đáng ghét kia buông ra, không thể tưởng tượng được nàng đường đường
‘Lãnh Diện Thánh Quân’ thế nhưng vô pháp tránh khỏi kiềm chế của người
này. Xem ra võ công người này rất cao .
“Chỉ cần ngươi tuân thủ lời hứa, ta sẽ buông tay.” Không ngờ ‘Phụ tâm
nhân’ này nhìn như nhã nhặn, nhu nhược lại có thân thủ nhanh nhẹn như
vậy, bất quá xem ra, tựa hồ không có nửa điểm nội lực, không giống như
là người biết võ công, chiêu thức có điểm quái, lại có chút quen mắt.
“Buông tay.” Trời ạ! Nàng hôm nay đến cùng đã nói bao nhiêu lần ‘Buông
tay’ rồi a! Hai người bọn họ sao lại thế này a? Một cánh tay quấn quít
lấy nàng, một cái lại nắm lấy cổ áo của nàng, rốt cuộc nàng đã trêu ai
chọc ai a?
Nhìn hai người kia tranh chấp không buông, Mạc Tình nắm chặt thời cơ,
tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà gỡ bỏ cánh tay nam tử, nhẹ giọng nói “Công tử,
ngươi mau buông tay, đừng làm Mạc Quân ca bị thương.”
“Hừ.” Nam tử hừ một cái, buông cổ áo Ngạo Quân ra, cau mày, quay đầu nói với Mạc Tình:“Cô nương, hắn đối với ngươi như vậy, ngươi còn vì hắn như vậy. Đáng sao?”
“Ta……” Mạc Tình đột nhiên vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Ngạo Quân, nhỏ
giọng nói “Đáng giá, tuy rằng Mạc Quân ca đối với ta như vậy, nhưng ta
vẫn thích hắn, bởi vì…… Bởi vì ta…… Ta đã là người của hắn rồi.” Nói
xong lời cuối cùng thanh âm nhỏ đến giống như nói trong lòng. Nhưng nhĩ
lực của hai người đều có thể nghe được.
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Hai người song song sợ hãi kêu ra tiếng. Ngạo Quân vẻ mặt không thể tin
nhìn chằm chằm Mạc Tình, nàng nói những lời này là có ý gì, cái gì kêu
đã là người của nàng, nàng cũng là nữ a. Sao cho tới bây giờ cũng không
biết Mạc Tình này có thiên phú diễn kịch như vậy? Nói dối, mặt không đỏ
khí không suyễn . Nguyên lai từ lúc nam tử này xuất hiện, nàng đã có chủ ý này! Tâm cơ thật thâm sâu nha!
Chết tiệt, phụ tâm nhân này lại vô tình, ăn xong chùi mép, lại còn chết
không thừa nhận. Nếu theo lời nàng, không đem tên này chặt làm tám khúc
là không được, không, phải đem tra tấn cho sống không bằng chết, nàng sẽ không bỏ qua . Vừa nghĩ tới dùng một ít phương pháp dằn vặt cổ quái, kì lạ để tra tấn mĩ ‘Nam tử’ ‘Phụ tâm’ này, hắn liền nhịn không được muốn
cười.
Ngạo Quân thấy nam tử này đáy mắt mạc danh kỳ diệu xuất hiện tiếu ý,
người này không phải từ đầu trên mặt không phải lãnh thì chính là giận,
hiện tại thế nào nghe đến ‘Xử tội’ nàng, lại xuất hiện ý, không khỏi làm lưng Ngạo Quân ứa ra mồ hôi lạnh.
“Công tử?” Người này chẳng lẽ có bệnh sao? Mạc Tình có điểm hoài nghi.
“Khụ……” Ý thức được bản thân đem tiếu ý biểu hiện ra ngoài, ho nhẹ một
tiếng, che dấu cười ý. Từ lúc nhận thức nàng, hỉ nộ đều không hiện ra
mặt, vậy mà lại một lần bởi vì nàng mà đem suy nghĩ nội tâm biểu hiện ra ngoài, ai, xem ra, hắn vẫn chưa buông được a!
“Khụ…… Nếu đã như thế, thú nàng.” Không phải khẩu khí thương lượng, mà
là mệnh lệnh, lúc này hắn không che dấu khí phách vương giả của mình
chút nào, làm cho người khác cảm thấy áp lực bội phần.
“Không thú.” Ngạo Quân không nhìn khí phách nam tử trước mắt phát ra,
lạnh giọng cự tuyệt. Hắn là ai? Dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng.
“Thú.” Không nghĩ tới ‘Phụ tâm nhân’ này lại không sợ uy thế của hắn,
hơn nữa trên người hắn còn tản mát ra một loại khí thế tựa hồ lãnh đạo
thiên quân vạn mã, không thua kém hắn.
“Không thú.”
“Thú.”
……
Trong lúc hai người không ngừng giằng co ‘Thú và không thú’, một nam tử
khác bị người xem nhẹ vẫn luôn đứng phía sau đi lên phía trước, ở bên
tai nam tử nói: “Chủ tử, thời gian không còn sớm .”
Nam tử vừa nghe, nhìn thuộc hạ của hắn một cái, đúng vậy! Hắn sao lại vì ‘Phụ tâm nhân’ này, thiếu chút nữa bỏ lỡ đại sự chứ? Cũng không biết vì cái gì, vừa thấy ‘Hắn’, hắn lại không ngăn được cơn giận dữ, ‘Phụ tâm’
nhân hắn đã nhìn nhiều rồi, đã sớm chết lặng, nhưng lần này là chuyện gì xảy ra a? Tại sao lại phản ứng lớn như vậy , không biết nặng nhẹ như
thế, sẽ không trúng tà chứ?
“Nhàm chán.” Lúc nam tử đấu khẩu phân tâm, Ngạo Quân quyết định không
tiếp tục quanh co nữa, sau khi lạnh lùng nói một tiếng, nhìn cũng không
nhìn những người này, xoay người rời đi.
“Mạc Quân ca.” Mạc Tình thấy Ngạo Quân lại đi, mà người nói muốn vì nàng tác chủ lại không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả người đi rồi cũng không biết, lập tức không để ý tới nam tử xa lạ kia, đuổi theo Mạc Quân ca
của nàng. Nghe thấy tiếng la, nam tử mới hồi phục tinh thần lại, thấy
người đã đi xa , vừa định đuổi theo, lại bị người phía sau ngăn trở:
“Vương gia, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nhanh ra khỏi thành đi!
Bằn