
nàng cũng không
bằng, nàng còn căn bản không biết vừa nãy nụ hôn đầu tiên của nàng còn
khó giữ được , còn tại kia ngây ngốc .
“Không có việc gì!” Cẩn Hiên mặt âm trầm đáp.
Trong lúc nhất thời, hai người cũng không biết nên nói cái gì, trong doanh
trướng yên lặng căn bản giống như không có người ở, chính là trong không khí kia chảy xuôi một hơi thở ái muội chứng tỏ trong doanh trướng còn
có người ở.
“Khụ, Vương gia vừa nói muốn vì Mạc Tình làm chủ, không biết Vương gia phải
làm chủ như thế nào?”, Ngạo Quân dẫn đầu mở miệng nói. Nàng cũng không
phải thật muốn hỏi, chính là chịu không nổi không khí như vậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận , nàng như thế nào lại đem đề tài
dẫn tới mặt trước đây.
“Này……” Lúc này Cẩn Hiên tâm cũng đã bình tĩnh lại, ngẩng đầu vừa định nói, lại không biết nên nói như thế nào? Y nói đúng, hắn làm chủ như thế nào,
Mạc Tình đã chết, hắn phải làm thế nào đây? Vừa nãy hắn hội nói như vậy, chẳng qua là không muốn nhìn Mạc Quân cùng Mạc Nguyệt Oánh đùa giỡn đến vui vẻ như thế, vì Mạc Tình lấy lại công bằng mà thôi.[ Nhưng sự thật là như thế này sao?'>
“Nếu Vương gia nói không nên lời, thỉnh Vương gia đi ra ngoài trước, Mạc
Quân còn muốn ăn cơm!” Ngạo Quân không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Cũng không quản Cẩn Hiên, cầm lấy đũa, trong lòng cũng không đình kêu
lên: Đi nhanh đi, ngươi tại đây chỉ làm cho lòng ta giảo không yên, một
chút cơm cũng không thể hảo hảo ăn.
“Hừ.” Cẩn Hiên bình tĩnh mặt lạnh hừ một tiếng, tay áo vung lên, liền hướng trướng ngoại mà đi.
Khi ra đến cửa trướng, lại quay đầu lại, bí hiểm đối với Ngạo Quân
nói:“Đừng tưởng rằng ngươi có thể đem tất cả mọi người ra mà đùa bỡn,
cho dù ngươi đùa bỡn được Mạc Tình, Mạc Nguyệt Oánh, thậm chí Ngụy Tử
Tề, nhưng ngươi tuyệt đối không thể đùa bỡn bổn vương. Nếu ngươi muốn
ngoạn, bổn vương liền cùng ngươi ngoạn, nhìn xem cuối cùng là ai đem đối phương ra đùa bỡn. Mạc Quân sư, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, cũng
không quay đầu lại ly khai doanh trướng Ngạo Quân.
Ngay khi một giây trước Cẩn Hiên vừa rời khỏi doanh trướng, một giây sau
Ngạo Quân liền đặt đôi đũa trên tay xuống, không tự giác thở dài nhẹ
nhõm một hơi: Thật sự là kỳ lạ! Không có việc gì lại chạy tới doanh
trướng của nàng , còn dựa vào gần như vậy, làm cho lòng nàng có điểm gì
đó rất kì lạ, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua cảm giác như vậy.
Còn có những lời cuối cùng kia rốt cuộc là có ý tứ gì, nàng khi nào thì
đùa bỡn người, không phải nàng còn muốn nhàn rỗi sao.
Ngạo Quân đối với bất luận chuyện gì, kẻ nào đều lạnh lùng lãnh đạm, lúc này vẫn chưa nghĩ ra, vì sao nàng hội vì Cẩn Hiên vừa rời đi mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì sao hội vì một câu của hắn mà tâm thần không yên, vì
sao hội vì hắn tới gần mà tim đập không yên, vì sao……
“Ca, ngươi không sao chứ!” Thấy Cẩn Hiên rời đi, Nguyệt Oánh chạy nhanh vào, nhìn xem ‘Ca ca’ yêu quý của nàng có chuyện gì không? Cũng không tin
khi tiến vào, chỉ thấy Ngạo Quân nhìn chằm chằm đồ ăn của nàng làm mà
không biết suy nghĩ cái gì.
“A! Không có việc gì.” Ngạo Quân phục hồi tinh thần lại đáp, thấy Nguyệt
Oánh vẻ mặt lo lắng, trong lòng cảm động một chút, trêu đùa:“Chính là,
món ngon mà Oánh nhi cực khổ làm bị Âu Dương Cẩn Hiên nhất nháo đều lạnh cả rồi. Ca, còn đói a!”
“‘Xì’…… Ca, ngươi chờ một chút, Oánh nhi giúp ngươi đi hâm nóng một chút.”
Nguyệt Oánh cười nói. Ca cùng nàng nói giỡn như vậy, thì lúc nãy Vương
gia cũng không có làm ca khó xử, ai, cũng là nàng thật khẩn trương , ca
là loại người nào a! Thông minh như vậy, Vương gia như thế nào làm khó
được ca. Xem vừa nãy khi Vương gia rời đi có bộ dáng âm trầm kia, sợ là
người bị khó xử là hắn đi!
“Không cần, ca nói giỡn thôi! Đồ ăn này còn rất nóng! Oánh nhi làm từ sáng sớm đến giờ , mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi!” Nói xong đã đem Nguyệt Oánh
kéo đến vị trí bên cạnh tọa hạ.
“Hảo, ta cùng ca ăn.” Nói xong đem đồ ăn để trong bát của Ngạo Quân, khoái trá ăn cơm.
Ngày qua ngày đều như vậy trôi qua, Ngạo Quân vẫn như cũ mỗi ngày đa số thời gian đều oa ở trên giường không đứng dậy, chẳng qua ngẫu nhiên thời
tiết hơi ấm một ít sẽ ra ngoài đi dạo, nhưng không có người nào biết
nàng đi làm cái gì; Nguyệt Oánh cũng mỗi ngày đúng giờ đến kêu ‘Ca ca’
yêu quý của nàng rời giường, sau đó hai người cùng nhau trải qua khoảng
thời gian dùng cơm trưa tốt đẹp ; Ngụy Tử Tề trừ bỏ mang quân chuyện
trong người, có thời gian nhàn rảnh sẽ chạy đến doanh trướng Ngạo Quân;
Một người khác cũng thường chạy tới trướng Ngạo Quân mà người này chính
là Triệu Chi Dương, chỉ là hắn xem Ngạo Quân không vừa mắt, nghĩ đến tra tìm, về phương diện khác, chính là tìm cơ hội tới nhìn tình nhân trong
mộng của hắn; Về phần Cẩn Hiên, vì ngày ấy Ngạo Quân phân tích tình thế
như vậy, hắn mỗi ngày đều vội vàng khảo sát địa hình, thao luyện binh
lính, làm cho binh lính mau chóng thích ứng thời tiết rét lạnh, đề ra
phương châm chiến lược, xử lý các loại quân vụ, triệu kiến các vị tướng
lãnh thương thảo quân sự, nhưng mỗi khi nhìn đến chỗ ngồi