
vốn nên là của Mạc Quân sư hắn liền ngẩn người, mỗi một lần hội nghị quân sự, quân sư
của hắn cũng không đến, nghe nói vẫn là mỗi ngày đều tránh ở trong doanh trướng, hắn cũng không miễn cưỡng, y tránh ở trong trướng làm cái gì
đâu? Hắn luôn ở trong lòng tự hỏi như vậy, cũng không người nào trả lời
hắn, từ ngày đó trở đi, hắn vẫn không tái kiến y, buổi tối, hắn ngẫu
nhiên cũng đến bên trì đàm, thử xem có thể lại một lần nữa gặp được tiên tử kia làm tim hắn đập nhanh hay không, nhưng vẫn như cũ không nhìn
thấy được.
Ngày qua ngày rất nhanh đã qua hai mươi ngày, theo lời Ngạo Quân đồng ý nói
ba tháng trợ Cẩn Hiên đả bại Gia Luật Ưng đã qua một tháng . Ngay tại
một tháng sau này, ngay sau khi Gia Luật Ưng đưa tới chiến thư, một
tháng song phương giằng co thật lâu, Ngạo Quân cuộc sống quân sư chính
thức bắt đầu, thiên hạ đệ nhất quân sư từ nay về sau đã được sinh ra……
“Quân, ngươi làm sao vậy, có phải rất lạnh hay không?” Ngụy Tử Tề quay đầu nhìn khuôn mặt Ngạo Quân mà chính mình cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần thân thiết hỏi.
Vô nghĩa! Đương nhiên lạnh, trời lạnh như thế mà còn nghị sự gì a! Thế nào cũng phải đem nàng từ trên giường dậy. Hơn nữa, nghị sự vài lần trước cũng không thấy có thông tri quân sư nàng như vậy a! Lần này như thế nào đã nhớ đến còn có quân sư này! Bất quá nàng đương nhiên sẽ không nói với Ngụy Tử Tề như vậy, toàn bộ quân doanh, chỉ có hắn đối tốt với nàng nhất , cho nên cũng cam chịu cho hắn gọi nàng là Quân.
“Không có việc gì, đi thôi!” Ngạo Quân khoát lại áo choàng, hàm hồ nói.
Ngạo Quân cùng Ngụy Tử Tề sóng vai hướng chủ trướng mà đi, dọc theo đường đi chứng kiến những binh lính khác với lúc trước rất nhiều . Quân doanh thao luyện rất tích cực, phần đông binh lính trên mình chỉ độc có chiếc áo đơn đang luyện quyền, đội ngũ chỉnh tề, động tác ngay ngắn hữu lực, người người tinh thần chấn hưng, tại trời lạnh như vậy vẫn chảy mồ hôi. Ngay cả lính gác tinh thần cũng rất phấn chấn, lưng thẳng thắn, không thấy có điểm buồn ngủ.
Tuy rằng chán ghét Âu Dương Cẩn Hiên, nhưng ở mặt trì binh trong quân đội, Ngạo Quân vẫn không thể không bội phục hắn, quả nhiên không hổ là ‘Chiến thần’, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, có thể đem một quân đội không hề có sĩ khí đào tạo thành tinh binh dũng mãnh như bây giờ, lợi hại lợi hại. Nếu hắn không phải vừa thấy mặt nàng liền nói toàn những lời kỳ lạ, làm hại nàng sinh khí, có lẽ nàng hội hảo hảo cùng hắn ở chung, cũng không giống như bây giờ vừa nhìn thấy đã ghét, không có một lần nào rời khỏi mà vui vẻ.
“Quân, ngươi đang nghĩ gì vậy? Đến rồi.” Đến bên ngoài trướng doanh chủ, thấy Ngạo Quân không biết suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không phát giác đã đến nơi , Ngụy Tử Tề không thể không nhắc nhở nói.
“Nga, không có gì, chúng ta vào đi thôi!” Nói xong dẫn đầu đi vào. Không biết vì cái gì lại nhớ đến muốn gặp Âu Dương Cẩn Hiên, tâm nàng vốn bình tĩnh vô ba liền nổi lên gợn sóng.
Thấy hai người tiến vào, tất cả mọi người vốn đang náo nhiệt thảo luận liền ngừng lại, đồng loạt nhìn về hướng hai người, nhất thời toàn bộ nội trướng yên tĩnh không tiếng động. Thẳng đến khi hai người đều tọa hạ, mọi người mới phản ứng lại.
“Ha ha…… Mạc Quân sư, như thế nào mặc thành như vậy, rất lạnh a? Nhược như vậy như thế nào hảo? Hiện tại đã như vậy, chờ nhập mùa đông sẽ thành ra cái gì a? Ha ha ha……” Triệu Chi Dương cười ha ha chỉ vào Ngạo Quân cười trêu nói, Hồng, Bạch, Trần, Vương vài vị tướng quân vừa nghe cũng không khách khí ha hả cười theo.
Có lẽ khi bọn họ mới gặp Ngạo Quân hội kinh diễm cho mỹ mạo của y, nhưng dù sao bọn hắn cũng là kiêu tướng trên chiến trường, bao nhiêu người đều xem thường Ngạo Quân là ‘Tay không có sức bắt gà’‘Tiểu bạch kiểm’, nhớ ngày đó bọn họ cũng khinh thường Ngụy Tử Tề là tướng quân thư sinh vậy, sau đó Ngụy Tử Tề dũng mãnh thiện chiến làm cho bọn họ bị thuyết phục . Hiện tại Ngạo Quân trừ bỏ ngăn cản bọn họ xuất binh làm lộ ra một chút thông minh, cũng không có biểu hiện ra tài năng gì, lập hạ chiến công gì, thậm chí bọn họ đều hoài nghi Ngạo Quân căn bản chính là gian tế, cho nên dưới tình huống này, trừ bỏ Ngụy Tử tận gốc vốn là không có người nào hòa nhã với Ngạo Quân.
Ngụy Tử Tề vừa định vì Ngạo Quân xuất đầu, đã bị Ngạo Quân ngăn trở, chỉ thấy Ngạo Quân cởi bỏ áo choàng, vẫn như cũ một thân trắng noãn, không phải vì lời nói của Triệu Chi Dương, mà là trong nội trướng có hỏa lò ấm áp vô cùng . Ngạo Quân ngẩng đầu, thanh âm đạm mạc nhưng làm cho mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng:“Triệu tướng quân cũng không cần vì Mạc Quân mà để ý , Mạc Quân đã nói nội trong ba tháng đánh bại Thương Liêu quốc, cho nên quân ta căn bản không cần đợi đến mùa đông mới thắng, không phải sao?”
“Hừ…… Ba tháng? Ngươi……” Triệu Chi Dương muốn phản bác, chỉ thấy Cẩn Hiên nâng tay lên, không có biện pháp chỉ có thể bế thanh , các tướng quân của hắn cũng đình chỉ cười, nội trướng lại khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía Cẩn Hiên.
Mà Cẩn Hiên lại nhìn chằm chằm Ngạo Quân, từ lúc nàng tiến vào, tầm mắt của hắn đã không rời khỏi y,