
là do nàng xem ‘Phong Viêm du ký’ mà biết được , lúc ấy cũng thực sự hoảng sợ, trên đời lại có người phát rồ như thế, dùng phương pháp tà ác như vậy đi giết hại người vô tội,
không thể tin được, sau đó không lâu, lại cho nàng đụng phải một người
tương tự như vậy.
“Thật sự là không có nhân tính, nói vậy Huyết Hồn lần này Thánh Xích dùng
chính là các tướng sĩ Thương Liêu vừa tử trận sao?” Cẩn Hiên căm phẫn
hỏi. trận pháp không có nhân tính như vậy, thế nhưng Gia Luật Ưng hội
dùng đến, hừ, quả nhiên không uổng công gọi là ‘Phệ diễm tà quân’.
“Ân.” Ngạo Quân gật đầu. Là Gia Luật Ưng cố ý cho mấy vạn binh Thương Liêu
xung phong tử trận mà không cứu, hắn nhẫn tâm như vậy sao? Đó đều là cấp dưới theo hắn chinh chiến nhiều năm a!
“Mặc kệ Gia Luật Ưng hắn là một thái tử của một quốc gia, thế nhưng tổn hại
tánh mạng tướng sĩ như vậy, xem mạng người như cỏ rác. Còn có Thánh Xích kia, đường đường là môn chủ Thánh Tiên Môn không chỉ thông gian bán
nước, còn học loại tà môn ma đạo này, hại chết nhiều người như vậy, bọn
họ thật quá tàn ác, thật sự là người người căm phẫn.” Gương mặt trắng
hồng của Ngụy Tử Tề tức giận đến đỏ bừng, hận không thể đem ngay hai
người kia mà ăn sống nuốt tươi .
Hướng đến Tử Tề luôn ôn hòa như thế còn tức giận đến như vậy, thật sự làm cho Ngạo Quân có điểm giật mình.
“Mụ nội nó , lão tử đi giết bọn họ.” Triệu Chi Dương nói xong hung hăng
hướng ra ngoài, hắn cũng không ngẫm lại hắn giết được bọn họ sao?
“Chi Dương, ngươi đứng lại, ngươi giết được bọn họ sao? Đừng nói võ công bọn họ không biết so với ngươi cao hơn bao nhiêu, chỉ hơn mười vạn đại quân Thương Liêu kia, ngươi còn chưa nhìn thấy bọn họ đã bị giết rồi.” Ngụy
Tử Tề giữ chặt Triệu Chi Dương đang cực kỳ giận dữ, gào thét lớn tiếng
nói lên sự thật.
Sự thật là tàn khốc , Triệu Chi Dương vừa nghe xong, nhất thời giống như
khí cầu bị xì hơi , lẩm bẩm nói:“Vậy phải làm sao bây giờ, thật sự không có biện pháp sao?”
Cẩn Hiên lúc này cũng nhăn mày nhăn mặt đến nỗi có thể giết chết vài con bọ ruồi, vô lực nói với Ngạo Quân:“Quân sư, chúng ta không có biện pháp
với bọn họ sao, hơn nữa lần này quân ta thoát được, nhưng lần sau trốn
được sao?”
‘Chiến thần’ không hổ là ‘Chiến thần’, nhìn vấn đề chính so với người khác
luôn luôn thấy rõ hơn, nhìn xa trông rộng, tuy rằng lòng đối với Cẩn
Hiên tràn đầy tán thưởng, nhưng lần đầu tiên gặp mặt Cẩn vương gia đã
cường thế như vậy, làm cho người ta cảm thấy áp lực như vậy, lúc này
cũng tái nhợt suy yếu như thế, bất lực như thế, làm cho tâm Ngạo Quân
dâng lên từng đợt đau lòng, nàng không rõ đau lòng này vì sao mà đến,
thầm nghĩ hảo hảo an ủi nam tử trước mắt này.
Nàng Lăng Ngạo Quân là người muốn làm cái gì thì làm cái đó, không nghĩ làm
như vậy có gì không ổn, cũng không quản nội trướng còn có người, vươn
tay cầm lấy bàn tay lúc này đã có điểm lạnh của Cẩn Hiên, ngồi ở bên
giường ngóng nhìn hắn. Trừ bỏ như vậy, nàng không biết phải an ủi hắn
như thế nào, trước kia mỗi khi nàng không vui, Tuyết cũng sẽ dùng tay
cầm trụ tay nàng như vậy, lúc đó, nàng sẽ không cảm thấy khổ sở nữa,
hiện tại nàng cũng dùng biện pháp tương tự .
Tiếp xúc đến bàn tay nhỏ bé của Ngạo Quân so với hắn càng lạnh hơn, hướng
đến Cẩn Hiên tự cho là bình tĩnh, bất giác cả người chấn động, nội tâm
như có dòng nước ấm chảy qua, nơi sâu nhất trong nội tâm cũng bị mở ra , tản mát ra một lượng quang mang, tay lại không tự giác cầm lấy bàn tay
nhỏ bé kia, đôi mắt thâm thúy giống như có lực từ nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy trước mặt, cho dù đó là vực sâu vạn trượng, hắn cũng nguyện ý
bị nó xoáy vào. Hắn biết, hai tay này của hắn đã không thể buông ra được nữa rồi , nhưng hai người đều là nam nhân, làm sao hắn có thể đối mặt
với tình cảm biến dị này? Nếu y biết hắn có tình ý với y, y sẽ khinh
thường hắn không? Thế tại sao y lại đối đãi với hắn như vậy ? Nội tâm
chưa bao giờ buồn bực như thế.
Khi hai người kia đang an vị‘Thâm tình’ ở trên giường, mặt khác đáng thương thay cho hai người còn lại, đi cũng không được, không đi cũng không
phải. Ngụy Tử Tề cùng Triệu Chi Dương hai người chỉ có thể trừng mắt
ngóng nhìn Vương gia, quân sư mà bọn họ tối sùng bái. Sau khi phục hồi
tinh thần lại, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Triệu Chi Dương đơn thuần chỉ là vẻ mặt không hiểu nhức đầu kỳ lạ, còn Ngụy Tử Tề thì có
chút đăm chiêu nhìn hai người tựa hồ đang đắm chìm trong thế giới của
riêng họ: thâm tình trong mắt Vương gia, là rõ ràng như vậy, chẳng lẽ
Vương gia yêu Quân sao? Vậy Quân thì sao? Y có yêu Vương gia không? Y có cảm thấy tình yêu giữa hai nam tử có gì đó khác thường không? Vậy mình
thì sao? Có cơ hội tranh giành với Vương gia sao? Một chuỗi xuyến nghi
vấn khiến cho đầu óc hắn cháng váng, không ngừng lắc đầu, ý đồ muốn
thoát khỏi vấn đề làm cho mình buồn rầu này, nhưng chúng nó tựa như càng muốn cùng hắn đối nghịch, càng không ngừng nhảy nhót ẩn hiện.
Cuối cùng vẫn là Triệu Chi Dương cứu vớt hắn, thấy Ngụy Tử Tề không ngừng
lắc đầu, Triệu Chi Dương lớn tiếng nói:“Tử Tề, ngươi sao vậy?