Quân Vi Hạ

Quân Vi Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326065

Bình chọn: 8.5.00/10/606 lượt.



Tiểu thái giám sợ tới mức rụt cổ, lắp ba lắp bắp nói: “Hoàng Thượng khen ngợi... Tĩnh vương tài trí hơn người, chính là người có trình độ nhất trong nhóm hoàng tử...”

“Xoảng!” Chén trà trong tay Trần quý phi bị ném thẳng ra ngoài, đập mạnh vào nền đá, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, “Chẳng qua là ỷ vào cơ thể bệnh tật, không sợ Hoàng Thượng nghi kỵ, liền ra vẻ khoe khoang thôi!”

Muốn nói đến học thức, có lẽ nhị hoàng tử với khả năng xem qua là nhớ chính là người đọc sách nhiều nhất, nhưng nếu bàn về ánh mắt mưu lược, ai cũng không sánh bằng Thái tử trước kia và hiện giờ là Mân vương. Nhưng là, Tiêu Thừa Quân vẫn luôn giả bộ mình rất bình thường trước mặt Thuần Đức đế, tam hoàng tử cũng vì muốn phụ hoàng vui vẻ mà thường xuyên giả vờ ngu dốt, chính vì thế mà nhị hoàng tử không sợ Thuần Đức đế nghi kỵ lại nhặt được lợi lớn, sao nàng có thể không hận được đây?

Sự thật cũng quả thật như thế, Thuần Đức đế thấy Tiêu Thừa Cẩm có học thức uyên bác, đối đáp trôi chảy, trong lòng chỉ cảm thấy thương hại, không hề sinh ra một chút nghi kỵ nào. Thứ nhất là vì thân thể hắn yếu đuối, có dù có là người đại trí tuệ thì cũng không có sức lực đi làm cái gì, vả lại, Thuần Đức đế cũng không tính toán đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.

“Nếu phụ tử các ngươi đã tiến cung thì cứ ở lâu thêm một chút, lúc nào rảnh, trẫm sẽ đến chơi với hoàng tôn.” Thuần Đức đế vui vẻ cười nói.

“Nhi thần tuân chỉ.” Tiêu Thừa Cẩm khom người trả lời.

Sau khi Tĩnh vương trở về cung Phượng Nghi, phần thưởng do Hoàng Thượng ban cho liền được đưa tới.

Nhân sâm trên ba trăm năm, cỏ linh chi năm trăm năm, còn có tuyết liên do Tây Vực tiến cống, loại nào cũng là thuốc bổ cực kì trân quý, càng không nói đến hộp vàng đựng tổ yến, tơ lụa dược liệu, phong phú vô cùng.

Kỷ Chước nhìn đống đồ vật được ban cho, hơi hơi nhếch môi cười, “Đối với người yếu ớt, Hoàng Thượng vẫn luôn luôn thương tiếc.”

Mà một chỗ khác, Trần quý phi đã tức đến đỏ mắt.

Bức Tiêu Thừa Quân phải rời đi, giết chết Tiêu Thừa Tranh, kết quả là để cho Tiêu Thừa Cẩm vớ bở, không được, loại chuyện này tuyệt không thể phát sinh! Hít sâu một hơi, trong mắt Trần quý phi hiện lên một tia ngoan lệ, “Bổn cùng nghe nói, nhị hoàng tử cực kỳ sợ lạnh, chỉ cần hắn ăn phải đồ vật có tính hàn, là có khả năng mất mạng.”

“Nương nương, không thể làm được đâu ạ.” Đại thái giám của cung Loan Nghi khẩn trương nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hiện giờ Tĩnh vương đang ở cung Phượng Nghi, chỗ kia tát nước không lọt, làm sao hạ thủ được ạ.”

“Không phải còn có Xuân Phúc sao?” Trần quý phi lạnh lùng nói.

“Nương nương, Xuân Phúc là mất rất nhiều công sức và tài lực mới nhét được vào đó, hiện giờ động thủ chưa chắc đã thành, vứt bỏ Xuân Phúc thì thật quá đáng tiếc.” Đại thái giám nghe xong, trong lòng liền phát lạnh, động thủ ở trong cung, những cơ sở ngầm của bọn bọ chỉ có một kết cục duy nhất là phải chết, sao Trần quý phi lại có thể vì nhất thời phẫn nộ mà vạch ra kế hoạch hồ đồ vậy đây?

Trần quý phi ngậm miệng không nói, giống như đang mưu tính xem nên giết Tiêu Thừa Cẩm ở trong cung hay ngoài cung thì tốt hơn. Nếu Tiêu Thừa Cẩm vẫn ở trong cung Phượng Nghi đến khi được sắc phong làm Thái tử, khi đó mới động thủ lần nữa, là mẫu phi của tam hoàng tử, chắc chắn bọn họ không thể thoát khỏi liên can; nhưng nếu động thủ ngay bây giờ, thủ đoạn của Kỷ Chước lại làm cho nàng có chút kiêng kị, vạn nhất chuyện không thành, liền sẽ bị hắn cắn ngược lại một cái, chính là vạn kiếp bất phục.

(Vạn kiếp bất phục: mãi không thể quay đầu, mãi mãi không thể phục hồi như cũ, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)

Nhất thời, Trần quý phi lâm vào một tình thế hai bên đều khó xử, không biết nên lựa chọn thế nào.

Một đêm này đã được định là một đêm không ngủ.

Người trong kinh thành trằn trọc băn khoăn, khó có thể ngủ say, mà các phú thương trong Dunh Thành cũng là nơm nớp lo sợ, nghi hoặc bất an.

Mân vương hạ lệnh, thông báo đến từng gia đình phú thương, yêu cầu toàn bộ gia chủ của mỗi nhà phải đến Mân vương phủ vào ngày mai.

Phàm là những nhà bị điểm danh thì không có ai ngoại lệ, tất cả đều có quan hệ mua bán với giặc Oa. Mân Châu thay đổi người thống trị đã khiến bọn họ thấp thỏm lo lắng không yên, hiện giờ lại tỏ rõ là muốn tìm bọn họ tính sổ, làm sao có thể ngủ an ổn được đây?

Ngày hôm sau, Tiêu Thừa Quân mặc trang phục thân vương sang trọng, ngồi nghiêm chỉnh ở phía trên đại điện, lạnh mắt nhìn nhóm phú thương run rẩy quỳ trên đất, “Hẳn là các ngươi cũng đoán được, hôm nay bổn vương gọi các ngươi đến đây là vì chuyện gì?”

Mọi người nghe vậy liền liếc mắt nhìn nhau, người trước người sau rối rít trả lời “Không biết”.

Tiêu Thừa Quân cũng không tính toán cho bọn họ tự mình nói ra duyên cớ, khoát tay áo, vài người mặc trang phục Dục triều, dáng người lại thấp bé rõ ràng bị trói gô kéo vào, bị ấn xuống đất, quỳ gối bên cạnh các phú thương.

“Những người này, các ngươi nhận ra được chứ?” Tiêu Thừa Quân lạnh giọng hỏi.

Các phú thương đột nhiên run bắn lên, hoảng sợ vô cùng. Nhóm người vừa được kéo vào đều là t


XtGem Forum catalog