XtGem Forum catalog
Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325655

Bình chọn: 9.00/10/565 lượt.

Tử Uyên lại dừng lại một cách vững vàng rồi kéo cô đến gần không do dự hôn lên môi của cô.

Trước kia anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhưng lần này anh ngậm chặt môi của cô rồi tỷ mỉ mút vào, răng môi chạm vào nhau, cô chưa bao giờ thân một với một người con trai nào như vậy, nghĩ đến đây hô hấp của Tùy Ức trở nên hỗn loạn.

Tay của anh vẫn đang nắm chặt tay cô, chỉ có phần lưng của anh đang chống đỡ cơ thể để không bị rơi xuống, nên cô cũng không dám đẩy anh ra, đành để cho anh chiếm hết tiện nghi của mình.

Tiêu Tử Uyên cuối cùng cũng hài lòng buông cô ra, sau đó dễ dàng xoay người nhảy xuống, đứng ở trước mặt cô.

Mặt của Tùy Ức bay giờ đỏ như máu, môi bị anh ngậm bây giờ vẫn đang có cảm giác tê tê, căn bản giống như không phải của mình nữa, cô đang muốn đưa tay lên chùi, nhưng rồi lại nghĩ như vậy có vẻ không được ổn cho lắm, sự bối rối và kích động dâng lên trong lòng cô, không biết làm gì hơn chỉ có thể tức giận kêu lên, "Tiêu Tử Uyên!"

Tiêu Tử Uyên lại cố tình muốn nhìn con mèo nhỏ vì tức giận mà cong người lên, còn vẻ mặt của mình thì vẫn thản nhiên như không trả lời, "Hả?"

"Anh. . . . . ." Tùy Ức nghẹn lời.

Tiêu Tử Uyên trên mặt mỉm cười ấm áp, "Ngày kia anh phải về nhà rồi.”

Vẻ mặt tức giận của Tùy Ức biến mất, cũng không kịp suy nghĩ đã nói với anh, "Sao lại nhanh như vậy. . . . . ."

Đúng rồi, lúc nãy cô cũng đã nghe anh nói sẽ về rồi mà?

Tiêu Tử Uyên nghiêng đầu trêu cô, "Không nỡ rời xa anh à?"

Mấy ngày gần đây Tùy Ức hay bị anh trêu chọc cũng đã quen rồi, nên lập tức trả lời ngược trở lại , "Không!"

Tiêu Tử Uyên sau khi nghe cô trả lời giả vờ thở dài nói, "Thật sự chỉ muốn nghe em nói một câu mà anh luôn suy nghĩ trong lòng tại sao lại khó khăn đến như vậy chứ?”

Tùy Ức hơi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tiêu Tử Uyên cười rồi xoa nhẹ mặt cô, "Em nhìn anh như vậy một lần nữa anh sẽ hôn em thật bây giờ."

Thật ra thì Tùy Ức vãn không hiểu được gặp mặt bạn bè có ý nghĩa ở chỗ nào, trước đây lúc còn đi học ngày ngày được gặp mặt mọi người cũng không nói chuyện với nhau được mấy câu, bây giờ gặp mặt nhau để làm gì? Không nhẽ để khoe khoang? Tìm khán giả để khoe ra những thành tích mà hôm nay đạt được à?

Cô thật sự không hiểu sao, giống như việc cô không hiểu nổi vì sao lúc ra đến cửa cô lại hỏi Tiêu Tử Uyên có muốn đi cùng cô hay không.

Phòng không lớn, nhưng người đến tham gia lại không ít một chút nào, âm thanh nói chuyện với nhau vang mãi bên tai không dứt, chủ đề không có gì ngoài mấy chuyện về khoe bạn gái của người này đẹp hay bạn trai của người kia thành công như thế nào.

Tùy Ức im lặng ngồi ở trong góc phòng, cái miệng nhỏ của cô không ngừng hút nước trái cây, thỉnh thoảng liếc trộm Tiêu Tử Uyên một chút, còn Tiêu Tử Uyên vẫn bộ dáng nhàn nhã tự do uống nước trà, cũng không thấy anh tỏ ra rốt ruột.

Tùy Ức biết Tiêu Tử Uyên giống cô, cũng không thích náo nhiệt, anh chịu đến đây chủ yếu là vì cô, nên cô nhìn anh hơi áy náy sau đó hỏi, "Anh có cảm thấy không có ý nghĩa không?"

Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn Tùy Ức sau đó mỉm cười nói, "Cũng được."

Đúng lúc này một nhóm người đang trò chuyện về những việc đã trải qua khi ra nước ngoài, rõ ràng là bọn họ càng lúc càng có ý khoe khoang mọi chuyện, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.

Tùy Ức cau mày tự cười bản thân, "Người quê mùa như mình chưa bao giờ ra nước ngoài có lẽ không nên đến đây mới đúng?”

Nụ cười trên mặt Tiêu Tử Uyên lại sâu thêm, ngẩng đầu lên vuốt hai chân mày của cô đang nhíu chặt vào nhau, chăm chú nhìn cô một lúc hình như có điều cần suy nghĩ nói, "Bánh bao. . . . . . Em gần đây hình như hơi béo lên rồi….”

Nói xong tiện thể đưa tay sang bẹo má của Tùy Ức, cảm giác khi sờ vào má cô mềm mại làm anh không nỡ buông tay ra.

Mặt Tùy Ức bắt đầu nóng lên, nhìn sang bên cạnh không có ai chú ý mới đẩy tay Tiêu Tử Uyên ra, đồng thời ở trong lòng oán thầm, mình thật sự đã làm điều thừa rồi, làm sao anh có thể cảm thấy buồn chán được, anh buồn chán có thể lấy việc trêu chọc cô mà, chơi đùa rất vui vẻ.

Bàn tay Tiêu Tử Uyên bị cô gạt ra, anh mỉm cười rồi lại cầm chặt lấy tay cô.

Tùy Ức vùng vẫy vài lần, cuối cùng đành phải mặc kệ anh.

Lúc nãy giờ có một cô gái ngồi bên cạnh Tùy Ức từ lúc Tiêu Tử Uyên vào cửa đến giờ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào anh, cô giật mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người con trai nào có phong thái giống như vậy. Nhưng vẻ mặt anh ta từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, thản nhiên nhìn mọi người xung quanh, rồi chào hỏi mọi người một cách thản nhiên. Cô nhìn anh ta lâu như vậy, nhưng ngay cả một ánh mắt anh ta cũng không thèm nhìn cô lấy một lần, mà lúc này ánh mắt anh ta tràn đầy cưng chiều nhìn về phía Tùy Ức.

Mặc dù cô đã có bạn trai, nhưng nếu đem ra so sánh với chàng trai trước mắt này đúng là không thể nào so sánh bằng, nghĩ như vậy trong lòng cô lại tức giận thêm.

Đối với người con gái mà nói, nếu mình không có được thì sẽ tìm mọi biên pháp để hủy đi anh ta, cho dù không hủy được thì cũng phải cố gắng chê bai người đó.

Nhìn cách ăn mặc cảa anh ta không giống như người có tiền, bộ dáng