
Tam Bảo ôm một quyển từ điển về Khang Hi vẻ mặt đau khổ, Hà Ca ở bên cạnh ôm một quyển từ đơn cũng là vẻ mặt đau khổ vô cùng. Hai người cứ một lát lại hâm mộ nhìn đối phương một cái, sau đó lại vùi đầu vào chăm chỉ học tập.
Đang là giờ ăn cơm, nên số người lên thư viện học không nhiều, Tùy Ức đi đến nhỏ giọng hỏi Tam Bảo, “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Tam Bảo vẻ mặt đau khổ, "Giáo sư Tô nói tớ hình như quá rãnh rỗi, nên nói tớ học thật tốt tự điển Khang Hi, hai ngày nữa kiểm tra tớ.”
Hà Ca ở một bên buồn bực cười, "Ai bảo cậu hôm nay nói lung tung !"
Tam Bảo trợn mắt nhìn Hà Ca một cái sau đó vẻ mặt đau khổ nghiêm mặt đọc sách.
Tùy Ức trên đường đi nhận được tin nhắn của Tiêu Tử Uyên.
Anh ở chỗ Ôn Thiếu Khanh mượn một tập đề mẫu, em nhớ xem kỹ một chút.
Tùy Ức nhớ đến lầ trước Tiêu Tử Uyên cũng cầm một quyển tập chí địa lý đưa cho cô, cũng chỉ là nói xem kỹ một chút, nhưng. . . . . . Đây là thi nghiên cứu sinh đó. . . . . . Lần trước anh nói đi cửa sau chắc là nói đùa thôi?
Tùy Ức lại nhớ đến chuyện mẹ Tiêu đang nằm viện, cảm giác không nói cho Tiêu Tử Uyên không tốt lắm, nhưng nàng lại đồng ý Tiêu mẫu không nói. Nghĩ như vậy, cô thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì lại bấm điện thoại gọi Tiêu Tử Uyên, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng "Này" lúc này cô mới giật mình tỉnh táo, cầm lấy điện thoại di động chạy ra khỏi thư viện.
Tùy tiện hỏi thăm mấy câu sau đó Tiêu Tử Uyên muốn cúp điện thoại, nói là gần đây quá bận rộn rất lâu chưa gọi điện cho mẹ Tiêu, muốn gọi điện về nhà một lát, Tùy Ức vừa nghe thấy thế cuống quít gọi anh.
"Việc đó. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên ngược lại rất ít khi nhìn thấy cô không muốn cúp điện thoại, liền cười hỏi, "Sao vậy?"
Tùy Ức nói lung tung để tìm đề tài, "Mẹ anh thích gì vậy?"
Tiếng cười của Tiêu Tử Uyên nhanh chóng truyền đến, "Thế nào, bây giờ đã muốn lấy lòng mẹ rồi hả?"
Tùy Ức mặt đỏ lên, lập tức trả lời lại, "Không phải!"
Cô chỉ là tùy tiện tìm một đề tài để nói, ai ngờ liền bị đặt lên trên họng súng.
Tiêu Tử Uyên lập tức im lặng một lúc.
Bên tai Tùy Ức nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhằng, cô mơ hồ cảm giác được Tiêu Tử Uyên đã nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn không chắc chắn, thử thăm dò kêu một tiếng, "Tử Uyên?"
Tiêu Tử Uyên giọng nói quả nhiên trầm xuống rất nhiều, "Mẹ anh có phải bị bệnh rồi phải không?"
Tùy Ức biết không gạt được anh nên nói, "Anh đừng sốt ruột."
"Anh nên nghĩ sớm mới phải", Tiêu Tử Uyên thở dài, giống như là vô ý thức thì thầm, "Lại bệnh do chuyển mùa rồi. . . . . ."
Tùy Ức cảm thấy tâm trạng anh như thế trog lòng cũng không thoải mái, liền nói an ủi, "Anh đừng lo lắng, hôm nay lúc em ở bệnh viện vừa đúng lúc gặp bác bị xỉu, các giáo sư đề nghị bác nằm viện quan sát một thời gian, lúc chiều em đến thăm bác thấy sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nữa mà có thể về nhà nghỉ ngơi. Bác gái dặn em đừng nói cho anh biết, cho nên. . . . . . anh đừng tức giận?"
Tiêu Tử Uyên hình như nở nụ cười, "Không có, anh làm sao có thể giận em được."
Giọng nói Tùy Ức lại trở nên nhẹ nhàng, "Vậy anh cũng đừng quá buồn, sau này mỗi ngày em đều sẽ qua thăm mẹ anh.”
Lần này rất lâu sau giọng nói Tiêu Tử Uyên mới vang lên, "Có em ở đó, anh rất yên tâm."
Ngày hôm qua, Tùy Ức và Tiêu Tử Yên trao đổi số điện thoại của nhau, cô nghĩ rằng Tiểu Tử Yên chỉ là tính tình trẻ con, sẽ không liên lạc với cô, ai ngờ sáng ngày hôm sau lúc cô đang đi theo một nhóm bác sĩ đi kiểm tra các phòng bệnh thì nhận được tin nhắn của Tiêu Tử Yên.
Chị A Ức, giang hồ cấp cứu!
Trong phòng bệnh không cho phép sử dụng điện thoại di động, Tùy Ức nhanh chóng lướt nhanh tin nhắn rồi cất vào. Cuối cùng sau khi đi thăm hết các phòng bệnh cô mới có thời gian rãnh đi lên tầng trên cùng.
Mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tiêu Tử Yên đứng trước cửa phòng bệnh hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, giống như đang chờ ai đó.
Khi thấy cô thì lập tức chạy tới, vẻ mặt nặng nề,"Chị A Ức, em trông cậy hết vào chị đó!"
Nói xong kéo Tùy Ức vào phòng bệnh.
Tùy Ức đưa mắt nhìn vào phía bên trong, trong phòng ngủ mẹ Tiêu đang nghie ngơi, phía ngoài phòng khách tất cả mọi thứ đều rất bình thường, Tùy Ức khó hiểu nhìn về phía Tiêu Tử Yên.
Tiêu Tử Yên vẻ mặt ngại ngùng chỉ vào phòng bếp phía bên cạnh, vẻ mặt mỉm cười lấy lòng.
Tùy Ức quay đầu nhìn lại, vốn dĩ phòng bếp rất gọn gàng sạch sẽ bây giờ giống như một bãi chiến trường, tịch thu gia sản chu di cửu tộc cũng chằng như thế này.
Cô không nhịn được bật cười, Tiêu Tử Yên lập tức không vui, "Em nghe lời chị hầm canh cho mẹ uống,.. nhưng mà. . . . . ."
Tùy Ức cởi áo khoác trắng, cuộn tay áo lên vừa dọn dẹp vừa hỏi Tiêu Tử Yên đang tay chân luống cuống đứng bên cạnh, “Anh trai em tay nghề rất tốt, sao em một chút cũng không biết vậy?”
Sau khi hỏi xong, một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Tùy Ức quay đầu nhìn sang, thì thấy Tiêu Tử Yên đang mở to mắt miệng há rộng nhìn cô.
"Sao vậy?"
Tiêu Tử Yên vẻ mặt kỳ lạ, nhìn Tùy Ức rất lâu mới hỏi, “Chị nói là…anh trai em nấu cơm cho chị?”
Tùy Ức không biết Tiêu Tử Yên hỏi câu này có ý gì