
, thành thật trả lời, “Đã nấu mấy lần.”
Tiêu Tử Yên kêu lên một tiếng bi thương rồi bắt đầu nói thầm, "Xong rồi xong rồi, anh trai lần này thật sự gặp hạn rồi. . . . . . Anh trai ngoại trừ người trong nhà cho đến bây giờ chưa nấu cho bất kỳ ai ăn, bất kể là nam hay nữ, lần này thật phá giới rồi. . . . . ."
Tùy Ức nhìn vẻ mặt khoa trương của Tiêu Tử Yên không nhịn được bặt cười, sau đó bắt tay vào dọn dẹp.
Tiêu Tử Yên sau khi thức tỉnh từ trong cú sốc lại đi theo bên cạnh Tùy Ức, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái. Một lúc lâu sau lại bắt đầu ríu ra ríu rít nói chuyện với Tùy Ức.
"Anh trai không những nấu ăn rất ngon, mà anh kéo đàn vi-ô-lông-xen cũng rất hay! Lúc nhỏ đều là anh trai em đưa em đi học viện âm nhạc học đàn, anh trai em rất thích học, chỉ là ông nội em lại không thích . . . . ." Nói tới chỗ này Tiêu Tử Yên cúi thấp đầu vò chặt chiếc khăn lau trong tay, buồn bã mở miệng, "Em cũng không hiểu tại sao mọi người việc gì cũng đẩy cho anh trai, nói là đối với anh ấy đặt rất nhiều hi vọng, nói là thương yêu thương anh ấy, thật ra nói thẳng ra chính là quá ích kỷ. Anh ấy biết rõ mình đang gánh vác cái gì, cho nên từ đó về sau cũng chơi đùa ít hơn."
Động tác trong tay Tùy Ức dừng một chút, cố tình nói sang chuyện khác, cười hỏi, "Vậy em thích gì?"
Tiêu Tử Yên cúi đầu xuống gương mặt đỏ lên rất lâu sau mới nói, "Em thích Violin, bởi vì anh Tử Nam thích. . . . . ."
Tùy Ức nhìn đã biết tâm tư của cô: "Anh Tử Nam? Người trong lòng của em?"
Tiêu Tử Yên thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy, nhưng anh em nói anh Tử Nam không thích em, chúng em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tại sao Giang Tiểu Tứ có thể cùng Xảo Lạc Tư yêu nhau, mà em với anh Tử Nam lại không thể đến với nhau. . . . . ." Tiêu Tử Yên bĩu môi tỏ vẻ không phục.
Tùy Ức mấy ngày hôm nay từ trong miệng Tiêu Tử Yên nghe được không ít tên, đây cũng là mộ cái tên xa lạ, "Giang Tiểu Tứ?"
Tiêu Tử Yên ngay lập tức thay đổi thành vẻ mặt xem thường, "Đúng vậy, một người đàn ông mà dáng vẻ lại xinh đẹp hơn cả phụ nữ!"
Tùy Ức lật đi lật lại mấy túi ny lon, "Những thứ này đều là em mua à?"
Tiêu Tử Yên gật đầu, "Em đã mua một ít xương, đã chặt ra rồi, đáng nhẽ muốn nấu một nồi canh xương, nhưng…”
Tùy Ức nhìn lại phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, không biết vì sao lại hiện lên cảnh tượng một phòng lộn xộn như lúc nãy, cô dường như bắt đầu hiểu ý của Tiêu Tử Uyên vì sao lại gọi em gái mình là một tiểu ma đầu rồi.
Tiêu Tử Yên thấy Tùy Ức đứng ngẩn người ở đó, sợ cô sẽ đổi ý, cầm lấy tay Tùy Ức, làm bộ đáng thương để được sự đồng tình của Tùy Ức, "Chị dâu, chị không phải không muốn giúp em chứ?"
Tùy Ức lập tức bị sặc, ho khan một lúc lâu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô quay đầu sang lần đầu tiên nghiêm túc chăm chú đánh giá cô bé trước mắt này, cô tự nhận bản thân mình là một người luôn giữ được bình tĩnh, xử lý công việc không sợ hãi, lại bị cô bé nhìn qua thấy đơn thuần ngọt ngào này phá vỡ, đây chính là cái được gọi là lật thuyền trong mương* sao? Hay là nói cô bé có cùng dòng máu với Tiêu Tử Uyên thật ra nội tâm cũng phúc hắc như anh ấy?
(*)‘Lật thuyền trong mương*’ (Lật thuyền trong mương: Nguyên văn là “âm câu lý phiên liễu thuyền”, chỉ sai lầm không đáng có).
Tùy Ức quyết định làm lơ với cách xưng hô đó, nhẹ ho hai tiếng, "Chúng ta bắt đầu nấu canh thôi."
Tiêu Tử Yên cười híp mắt gật đầu, "Nên nấu canh bí đao hầm xương hay là nấu canh ngó sen hầm xương hơn bây giờ?"
Tùy Ức nhìn lại một chút, "Nấu ngó sen đi, cuối mùa thu ăn ngó sen bồi dưỡng tính khí. Cho thêm một ít cẩu kỷ**, là bổ dưỡng nhất."
(**)Cây củ khởi được dùng làm vị thuốc trong Đông y gán với tích vua Thần Nông. Trái củ khởi khi dùng làm thuốc thường gọi với tên Hán Việt: "cẩu kỷ tử" (枸杞子).
Tại Việt Nam, củ khởi thường trồng lấy đọt non và lá dùng làm rau nấu canh. Cây củ khởi được trồng nhiều nhất ở vùng núi miền Bắc và có thể coi là một đặc sản ở Sa Pa,Lào Cai. Theo y học cổ truyền thì rau này dùng nấu canh ăn rất tốt cho bà mẹ sau khi sinh con, lành tính và bổ
"Được ạ!"
Tùy Ức nhìn về phía phòng ngủ một lát, “Chị đi nấu nước, em đi xem ống truyền dịch của mẹ còn bao nhiêu, nếu còn ít thì em ở bên đó đợi một lát chị qua đó rút kim ra.”
"Được ạ." Tiêu Tử Yên vui vẻ chạy ra khỏi phòng bếp.
Tùy Ức đợi một lúc lâu, canh xương đã hầm xông mà vẫn không thấy Tiêu Tử Yên trở lại, qua một lúc sau mới thấy Tiêu Tử Yên đi đến bên người cô cọ xát có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi, “Chị A Ức…”
Tùy Ức đang gạn bọt ra khỏi nồi, thuận tiệng đáp một tiếng, “Hả”
Tiêu Tử Yên cau mày do dự hồi lâu mà vẫn chưa nói ra, ngồi xuống bên chân Tùy Ức bắt đầu bóc vỏ ngó sen.
Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Yên ngồi xổm dưới đất vẻ mặt mất hứng cô rất muốn bẹo má con bé một cái, "Lo lắng cho mẹ à?"
Tiêu Tử Yên lắc đầu, cắn môi hỏi, "Lúc trước em vẫn muốn chuyển ra bên ngoài để ở, không muốn ở chung với bố mẹ, anh trai em đã giúp em nói với bố mẹ rồi, bọn họ cũng đã đồng ý, lúc đầu em cảm thấy rất vui vẻ, nhưng. . . . . . Bố bận rộn như vậy, anh trai dù sao thì vẫn không ở nhà, sức khỏe của mẹ lại không t