XtGem Forum catalog
Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324821

Bình chọn: 7.5.00/10/482 lượt.

sớm ngày mai cùng nhau đi ngắm tuyết.”

Cúp điện thoại, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Tùy Ức trong lòng sinh ra ảo tưởng hỏi một câu, "Có phải ông có ý là nếu anh không có một lý do hợp lý thì anh không cần trở về nữa?”

Tiêu Tử Uyên cười bất đắc dĩ, "Ông cụ không dịu dàng như vậy, ông muốn anh ngay lập tức phải về nhà, hơn nữa trên đường trở về phải suy nghĩ cho được một lý do hợp lý, nếu như sáng sớm ngày mai không thấy anh…”

"Sẽ như thế nào? Sử dụng gia pháp à?" Tùy Ức nghĩ đến cảnh tượng Tiêu Tử Uyên bị chịu phạt thì bỗng nhiên rất hưng phấn.

Tiêu Tử Uyên nhớ đến “Thủ đoạn” của ông cụ thì nheo mắt lại, trong giọng nói nghe thấy được mấy phần sợ hãi, “Anh thật sự hi vọng ông đánh anh mấy cái cho hết chuyện. Nhưng ông cụ lại không sử dụng biện pháp này mà cười ha ha đem anh đưa đến lớp học nấu ăn của bộ đội, xắt sợi khoai tây, muốn nhỏ muốn mỏng muốn hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, cắt đến mức tay cầm bút lên đến mức phát run mới thôi."

Tùy Ức hai mắt mở lớn, không tự chủ nói ra lời, đúng thật là. . . . . . Cực hình, đúng thật là. . . . . . Cao nhân.

Tùy Ức thấy Tiêu Tử Uyên vẫn đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, lập tức đứng lên kéo Tiêu Tử Uyên, "Vậy anh còn ngồi đây làm gì, nhanh đứng dậy về nhà!"

Tiêu Tử Uyên lại còn ở nghiêng đầu trêu chọc cô, "Anh phải nghĩ kỹ lý do mới được."

Tùy Ức kéo Tiêu Tử Uyên đi ra ngoài, "Trên đường đi anh hãy suy nghĩ!"

Đi tới cửa Tùy Ức mới nghĩ đến chuyện Tiêu Tử Uyên không có áo khoác, cô nhìn Tiêu Tử Uyên với bộ mặt lấy lòng, thở hỏi, “Nếu không anh mặc quần áo của em, lát nữa lên xe cởi ra được không?”

Tiêu Tử Uyên nhíu mày Tùy Ức, không nói được cũng không nói không được, cho đến khi Tùy Ức bị anh nhìn cho đến mức cúi đầu, mới nhỏ giọng làm bẩm, “Như vậy có vẻ không tốt lắm, đúng không?”

Tiêu Tử Uyên nắm tay kéo cô đi ra ngoài, “Thôi, hôm nay nhiệt độ cũng không thấp lắm, ở đây đi vài bước cũng không đông lạnh được đâu, đi thôi nào. Khi Tiêu Tử Uyên bước vào cửa trời vừa tờ mờ sáng, tuyết đã ngừng rơi, cả khoảng sân yên tĩnh, có lẽ tối qua đã vui vẻ đến tận khuya, đến bây giờ mọi người vẫn chưa rời giường. Tiêu Tử Uyên suy nghĩ một chút sau đó liền đi đến trước cửa mảnh sân chỗ ở của ông bà nội Tiêu đứng.

Cha Tiêu mẹ Tiêu tập thể dục buổi sáng trở về, thấy Tiêu Tử Uyên ít khi hiểu phép tắc đứng ở nơi đó, liếc mắt nhìn nhau giả bộ không thấy gì cả, tiếp tục đi về phía trước. Khi đi ngang qua Tiêu Tử Uyên, mẹ Tiêu thuận tay đem quần áo trong tay cho Tiêu Tử Uyên, Cha mẹ Tiêu vừa cười vừa nói đi xa.

Cha Tiêu giống như vô tình nói một câu, “Tuyết rơi đúng lúc là dấu hiệu báo trước một năm được mùa, lát nữa cảnh tuyết rơi chắc chắn rất đẹp.”

Mẹ Tiêu nhịn cười, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên có chút buồn cười thở dài.

Nhìn dáng vẻ mọi người trong nhà hình như đều đang đợi anh về để xem chuyện cười.

Sau khi Bà nội Tiêu đứng ở phía trước cửa sổ nhấc lên một góc rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài nhìn, quay đầu lại nói với người bên trong.

"Cũng được rồi, đã đứng ở đó hơn một tiếng rồi.” bà nội Tiêu đau lòng cho cháu trai nhẹ giọng khuyên.

Ông nội Tiêu ở trước bàn trà nhàn nhã uống trà, giống như đã thức dậy được một lúc rồi, nhưng lại không ra cửa, hàng lông mày hoa râm nhấc lên, vẻ mặt bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại, “Nhanh như vậy à, đã đứn hơn một tiếng rồi? vậy thì đứng một lúc nữa cho tròn hai tiếng đi!”

Nói xong nhắm hai mắt lại nhỏ giọng ngâm nga một, nhìn qua tâm trạng cực tốt.

Bà nội Tiêu không có biện pháp với ông, nên đã đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Tiêu Tử Uyên đi đến trước bậc thang thì đứng lại, đỡ bà nội Tiêu đi xuống, rất cung kính kêu một tiếng, "Bà nội."

Bà nội Tiêu cười trả lời một tiếng, nhìn kỹ phát hiện sắc mặt Tiêu Tử Uyên đỏ lên rất không bình thường, hơi lo lắng, “Có phải sốt rồi không? Đến đây bà nội sờ xem.”

Lúc nhỏ Tiêu Tử Uyên sức khỏe rất yếu, thường xuyên phát sốt, nhưng mà sau này lớn lên sức khỏe cũng không tệ, rất ít bị bệnh trở lại, lúc này thân thể gầy lảo đảo như muốn ngã, tự nhiên bà cảm thấy rất đau lòng.

Tiêu Tử Uyên không hề để ý những chuyện này, chỉ là hỏi, "Cháu không sao, bà nội, ông nội tỉnh chưa?"

Bà nội Tiêu vỗ vỗ tay Tiêu Tử Uyên, "Đã thức dậy lâu rồi, bà đi lam mấy món ăn ông con thích ăn, lát nữa con bưng vào nhận lỗi với ông thì sẽ không có chuyện gì nữa. Ông lão này thật là, càng già càng như đứa trẻ, còn phải có người dỗ dành."

Tiêu Tử Uyên cười gật đầu, "Dạ, cảm ơn bà nội."

Tiêu Tử Uyên nghĩ rằng mình sẽ phải đứng thêm một lúc nữa, ai ngờ bà nội vừa đi, cánh cửa trước mặt lần nữa lại mở ra, tinh thần sảng khoái đứng trước cửa, nhanh chóng đi ra,

Tiêu Tử Uyên lập tức đứng thẳng người, "Ông nội."

Ông nội Tiêu bước đi thong thả mấy bước đi đến dưới tán cây, Tiêu Tử Uyên lễ độ cung kính đi theo, ông nội Tiêu không hỏi, anh cũng không vội nhận lỗi.

Ông nội Tiêu trong tay đang cầm một cành cây không biết tìm được từ đâu, đi gõ lên các cành tuyết đọng, tuyết liền nhẹ nhàng rơi xuống, “Nhóc con, khổ nhục kế đối với bà nội của con dùng rất tốt.”

Tiêu Tử Uyên biết rõ gừng càng già