XtGem Forum catalog
Quay Trở Về Tuổi 17

Quay Trở Về Tuổi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322263

Bình chọn: 7.00/10/226 lượt.

! Rõ ràng cô còn yêu anh, nên mới chạy đến tìm gặp anh.

Tiểu ác ma trong lòng nhe răng trợn mắt rít gào với Khang Đóa Hinh.

Đúng vậy, cô còn tình cảm với anh nhưng cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn cuộc sống không có anh.

Trong lòng cô yên lặng thừa nhận, chính

mình vẫn yêu anh như cũ, nhưng lần này cô muốn dùng thân phận Khang Đóa

Hinh sống thật tốt mà không làm “Nguyễn phu nhân”. Làm Nguyễn phu nhân

mười năm, cô mệt mỏi quá.

Huống chi bên cạnh anh cũng có người khác không phải sao? Cứng rắn dùng danh phận trói buộc anh không phải rất ích kỉ?

Khang Đóa Hinh không hoài nghi tình yêu

của Đông Luân với mình, giống như bây giờ kỳ thật cô vẫn còn yêu anh.

Nhưng không có nghĩa anh sẽ không rung động với người phụ nữ khác ở bên ngoài, đặc biệt là phụ nữ hoàn mĩ lại thích hợp với anh, giúp đỡ anh

trong sự nghiệp.

Đáng tiếc cô muốn thuần túy chỉ là một tình yêu, nếu anh không thể cho, cô tình nguyện để anh đi.

Kiếp trước cô dùng rất nhiều tâm lực

củng cố tâm lí bắt mình học được cách buông tay, đưa ra đơn li hôn, để

cho anh tự do. May mà bọn họ trở lại 10 năm trước, ngay cả hôn còn chưa

kết, giảm đi được thủ tục ly hôn, bằng không cô cũng không chắc mình cô

thể đưa lại lần nữa.

“Anh đã biết, nếu như em muốn vậy, anh

sẽ thành toàn cho em.” Anh đứng lên: “Yên tâm, anh sẽ không lại đến quấy rầy cuộc sống của em.”

Nói xong, anh xoay người bước ra khỏi quán café.

Khang Đóa Hinh ngạc nhiên nhìn về phía bóng dáng anh, nghĩ có lẽ đây là lần cuối họ gặp mặt, ngực đột nhiên đau đớn.

Không đau, không đau. Cô an ủi chính

mình. Kiếp trước có lẽ chưa chuẩn bị tâm lí thật tốt, nay chẳng qua là

hoàn toàn chấp hành mục tiêu lúc trước đề ra mà thôi.

Ly hôn đối với hai người bọn họ đều là chuyện tốt.

Có lẽ cô cũng sẽ sa sút tinh thần, nhưng sớm hay muộn rồi cũng sẽ qua. Một ngày nào đó không có anh cô cũng có thể sống tốt

Tự đáy lòng vô chờ đợi ngày đó đến.

Buổi tối 11 giờ, Khang Đóa Hinh còn đang có gắng chiến đấu hăng hái cùng “Hàm số lượng giác”.

“Cốc cốc” Cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng rồi mở ra.

“Mẹ?” Nhìn thấy người đến, vẻ mặt cô kinh hỉ, lập tức bỏ lại bài tập trong tay: “Có chuyện gì sao?”

Trở lại đã được một thời gian, mỗi lần nhìn thấy cha mẹ cô vẫn có cảm động không hiểu.

Vợ chồng Khang gia không rõ vì sao con gái đột nhiên trở nên bám người, nhưng

cảm giác bị làm nũng, ỷ lại quả thật rất tuyệt, cũng rất vui trước

chuyển biến của con gái.

“Không

có gì, đưa đồ ăn khuya mà thôi.” Hoàng Nhã Huệ mỉm cười nhìn con gái,

đặt khay lên bàn, đưa cho cô ít bánh bích quy cùng một ly sữa: “ Gần

đây, con rất chăm chỉ.”

Trước

kia con gái học bài lúc được lúc không, vợ chồng bọn họ tuy rằng lo lắng nhưng cũng không muốn con gái bị áp lực học tập lớn, thầm nghĩ đến lúc

đó tùy tiện cho cô vào một trường đại học lấy cái văn bằng là tốt rồi.

Không

nghĩ đến hơn nửa năm trước con gái đột nhiên ý chí tăng vọt, đặc biệt

sau khi lên cấp 3 ngày nghỉ không cùng bạn học đi chơi, mỗi ngày không

học đến nửa đêm không tắt đèn đi ngủ.

Cũng bởi vì cố gắng, thành tích cũng lên như diều gặp gió, từ xếp thứ ba, bốn

mươi toàn lớp biến thành xếp loại ba, bốn mươi toàn trường. Vợ chồng họ

kinh hỉ rất nhiều nhưng cũng có vài phần đau lòng.

Khang Đóa Hinh cười cầm cốc sữa uống một ngụm mới nói: “Chơi bời nhiều năm như vậy, cũng nên có một năm thực sự học tập?”

Kiếp

trước có Đông Luân, ngoại trừ lúc nào anh cũng vắng nhà, cô muốn cái gì

anh đều cố gắng cho cô, nên có thể dễ dàng buông tha cho những việc

không có hứng thú.

Nhưng lần này không được, dù có thích hay không cô đều vì tương lai của mình mà cố gắng.

“Con thực sự trưởng thành.” Hoàng Nhã Huệ vui mừng sờ sờ đỉnh đầu con gái: “Không làm phiền con học bài, mẹ đi ra ngoài.”

“Đợi

chút, cùng con ăn bánh bích quy đi.” Cô vội vàng kéo tay mẹ: “Tiến độ

học bài của con vượt mức rất nhiều, có thể cùng mẹ tán gẫu một chút.”

Hoàng Nhã Huệ kinh ngạc quay đầu nhìn con gái, lại nhìn thấy vẻ mặt khẩn thiết của con.

“Được

rồi.” Bà ngồi xuống cạnh giường, cầm miếng bánh bích quy: “Học gì thì

học, cũng phải chú ý thân thể, nhìn xem mắt đều thâm quầng lên rồi. Nhà

chúng ta cũng không thiếu tiền không phải không nuôi được con, chính

mình vui vẻ mới là quan trọng.”

Khang Đóa Hinh nở nụ cười: “Con quả thật rất vui vẻ, mẹ cùng ba ba ân ái như vậy, lại thương con, con cảm thấy thực hạnh phúc.”

Kiếp trước vẫn tiếc nuối mất đi thân tình, nay lần nữa có được, sao có thể không quý trọng?

Bây giờ

nhớ lại, ba mẹ đâu thật lòng muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng cô, chính là

vì chuyện cô có bạn trai sơm như vậy nên bị đả kích, lại cảm thấy Đông

Luân không tốt cho nên cố ý nói đoạn tuyệt muốn buộc họ chia tay.

Là chính mình bướng bỉnh, từ nhỏ được nuông chiều, lúc bị mắng nhịn không được

tức giận mới liều lĩnh bỏ trốn cùng Đông Luân, tiếc nuối 10 năm.

“Sao lại đột nhiên lại cảm tính như vậy?” Hoàng Nhã Huệ bật cười nhưng cũng có vài phần cảm động.

“Bỗng nhiên có cảm mà phát.” Cô trêu ghẹo trả lời.

“Dù thế

nào cũng phải cân nhắc tình huống của mình. Nhà chúng ta tu