
y không phải
đại phú đại quý, một chút tiền tranh vẫn phải có. Nếu cần giúp gì cũng
phải nói cho ba mẹ biết, nếu trong phạm vi năng lực ba mẹ đều tận lực
giúp.”
Khang Đóa Hinh nghe vậy ngẩn người, nghĩ đến cũng là chuyện kiếp trước.
Cô nhớ
rõ sau khi rời nhà hai ba năm liền nghe nói tài vụ công ty của ba có vấn đề, nhưng khi ấy cô chỉ nhớ rõ ba cô phẫn nộ tuyên bố đoạn tuyệt quan
hệ cha con với cô. Không bỏ được sĩ diện cũng không dám trở về quan
tâm, hơn nữa khi đó Đông Luân mới bắt đầu công việc, cho dù họ có tâm
cũng không giúp được việc gì.
Sau đó
hình như khi cô 23 tuổi, công ty của ba tuyên bố phá sản, không bao lâu
ba mẹ cùng tự sát, trở thành nỗi đau xót lớn nhất của cô ở kiếp trước.
Lúc này đây cô lựa chọn ở bên cạnh ba mẹ, có biện pháp giúp họ không bị thương tổn hay không?
“Mẹ con muốn học thêm.” Cô đưa ra yêu cầu: “Gần đây càng nghĩ càng thấy quá sức, muốn tìm nơi học thêm.”
Vốn muốn học thi lên đại học nhưng bây giờ cô càng muốn cố gắng, sự kiện sắp
phát sinh trong tương lai cô muốn thay cha mẹ chia sẻ một chút áp lực.
Phá sản không sao, tiền có thể kiếm lại, nhưng cô hy vọng một nhà ba người có thể sống tốt, cùng nhau cố gắng.
“Học
thêm?” Hoàng Nhã Huệ nghĩ nghĩ: “Như vậy sẽ phải về muộn, mẹ cũng không
yên tâm, như vậy đi, mẹ với ba thay con tìm gia sư là được.”
Gia sư?
Trong đầu Khang Đóa Hinh bỗng hiện lên khuôn mặt của Nguyễn Đông Luân,
cô lắc lắc đầu đuổi hình ảnh anh ra xa: “Con biết, vậy mời gia sư đi.”
“Được,
mấy ngày nữa ba mẹ sẽ tìm.” Hoàng Nhã Huệ đứng lên” “Mẹ ra ngoài trước
không cản trở con học bài … Đúng rồi thứ 7 cô Hai con mời nhà chúng ta
đi ăn cơm, con sắp xếp chút thời gian cùng đi.”
Cô Hai
cùng gia đình họ thường có lui tới, Khang Đóa Hinh cùng hai cô em họ Ngữ Lâm, Ngữ Lị quan hệ cũng tốt, bởi vậy gật gật đầu: “Con biết rồi.”
Chiều thứ Bảy, Khang Đóa Hinh sắp xếp lại lịch tự học, theo ba mẹ đến nhà cô Hai.
“Chị Đóa Hinh.” Em họ Ngữ Lị nhỏ hơn cô 3 tuổi vui vẻ chạy tới, lôi kéo
cô đi vào phòng khách: “Lâu rồi không tới, em rất nhớ chị nha. Sao trước đây không cùng cậu mợ đến?”
“Thực xin lỗi.” Khang Đóa Hinh cười cười: “Cấp ba thật sự quá bận, thật sự dứt không ra.”
“Chị gái em cũng cấp 3 nhưng so với chị thật thảnh thơi.” Nữ sinh quệt
miệng, nhưng lập tức nở nụ cười ái muội: “Hắc hắc, nhưng chị ấy học lý
rất tốt.”
“Học vật lý tốt là chuyện tốt, em làm vẻ mặt này làm gì?” Khang Đóa Hinh buồn cười nói, “Giống chị, vật lý học không tốt chỉ văn học có vẻ
được.”
“Aiz, chị không hiểu, là vì gia sư Lý của chị ấy. ” Phương Ngữ Lị nói thầm bên tai cô.
“A?” Khang Đóa Hinh nhíu mày, có vài phần hứng thú: “Cô ấy thích gia sư vật lý của mình?”
“Đúng vậy, là nam sinh hệ điện cơ trường đại học Z, rất đẹp trai, thoạt
nhìn thành thục nghiêm túc, chị em thích anh ta muốn chết, vốn chỉ có
bốn, năm mươi điểm vật lý thành bảy, tám mươi, mẹ em cao hứng vô cùng,
lập tức tăng lương.” Phương Ngữ Lị thực vui vẻ tám chuyện về chị gái:
“Bây giờ đã qua sáu rưỡi, chị ấy còn nghĩ ra đủ các vấn đề tìm cớ quấn
quýt không cho thầy giáo ra về.”
Khang Đóa Hinh phì cười “Như vậy cũng không sai, sinh viện điện cơ đại
học Z vĩ đại như vậy, cho chị gái em thêm sức lực, nói không chừng vài
năm sau anh ta còn thành anh rể em.”
“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng còn có ba em kia.” Phương Ngữ Lị khoa
trương thở dài: “Mẹ em tuy cảm thấy gia sư kia cũng được, nhưng cũng
không hi vọng chị em cùng anh ta kết giao.”
“Có lẽ cô Hai cùng dượng cảm thấy chị em còn nhỏ.” Khang Đóa Hinh thuận miệng nói.
Giống cha mẹ cô lúc trước, cũng cực lực phản đối cô cùng Đông Luân.
“Không chỉ như vậy, họ cảm thấy gia cảnh anh ấy không tốt, mới đại học
đã phải kiếm tiền nuôi gia đình, chị em theo anh ta khẳng định chịu
khổ.”
“Kỳ thật cũng không đúng còn phải xem anh ta đối với chị em thế nào.”
Giống như cô gả cho Đông Luân mười năm, anh chưa từng để cô chịu khổ,
cùng lắm là lúc vừa kết hôn được 2 năm, hai người phải ở tại căn phòng
có hơn 5 mét vuông anh thuê, nhưng về phương diện vật chất, chỉ cần cô
muốn anh sẽ hết sức thỏa mãn cô.
Aizz, sao lại luôn nghĩ đến anh? Không phải đã hạ quyết tâm muốn một lần nữa sống mà không có anh? Khang Đóa Hinh tự phỉ nhổ chính mình.
“Em cảm thấy ba mẹ quá lo lắng, chị em chỉ đơn thuần cảm thấy anh ta đẹp trai, lại có vẻ rất lợi hại mới có hứng thú. Gia sư kia lại không có
tiền, muốn chị em gả, còn lâu chị ấy mới nguyện ý.”
Phương Ngữ Lị lơ đễnh nói.
Khang Đóa Hinh nghe xong lời của cô, có chút không thoải mái, hơi hơi
nhíu mày: “Không thể nói như thế! Dù sao nhà không có tiền, không phải
ai cũng có thể tự mình quyết định, chỉ cần cố gắng tiến tới, cho dù
trong nhà không có tiền, cũng không phải vấn đề gì.”
Cô chưa bao giờ vì gia cảnh của Đông Luân mà coi thương anh. Sự thật
chứng minh là cô đúng, Nguyễn Đông Luân ba mươi tuổi đã trở thành thương nhân.
“Đó là vì nhà chị có tiền, cuộc sống không quá khốn khổ.” Phương Ngữ Lị tỏ bộ dáng già giặn nói.
“Tiểu quỷ này — ” Khang Đóa Hinh tức giận trạc trạc em họ “Chẳng lẽ cô hai bạc đãi 2 chị