
Chết rồi, que kem nhà bà tới!”
“Trốn mau lên, bà đưa kẹo bông đây. Á bà đừng nhét kẹo bông vô mền, kiến cắn tui chết luôn!”
“Bà muốn kiến cắn bà hay que kem xử đẹp tui hả? Muốn thấy bạn bà chết sao?”
“Hu hu hu, mền yêu của mẹ! Que kem, cái đồ độc tài, tui hận ông!”
———————————————————————
You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy, when skies are grey…
Hai tháng hè bình bình thường thường lại kết thúc, chúng tôi oanh oanh liệt liệt bước vào năm cuối cấp. Ôi thôi, tôi sắp phải rời xa ngôi trường yêu dấu rồi sao? Tôi sợ hãi quá đi.
Năm lớp chín, vì là năm cuối, mọi thứ đều trở nên nghiêm túc và căng thẳng.
Ví dụ như, con Thắm lo lắng chẳng biết mình sẽ đậu lớp mười hay không, mình sẽ thi trường Chuyên hay không? Thi Chuyên chắc bị người ta cười chết mất, còn không thi thì đánh mất cơ hội. Cho nên, tâm trạng cô đơn lẻ loi single mười mấy năm trời mà nó hay ca thán bây giờ biến đâu mất tiêu. Bù lại là, cái mặt âu sầu vì mọi áp lực sắp tới đang đè nặng lên trán nó, khiến cho cái trán nó mới tí tuổi đầu đã có nếp nhăn.
“Bà, xoa dùm tui nhanh lên coi” – Nó bực bội nhìn tôi, bắt tôi xoa xoa trán giúp nó.
“Từ từ, bà đừng có bực bội, căng thẳng, bà càng bực bội, nếp nhăn càng nhiều đó” – Tôi đe dọa nó.
“Hả? Hic hic, được rồi, tui không nhăn nữa, không bực bội nữa, bình tĩnh bình tĩnh. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.”
“Cô nương, phiền cô khi hít vào thở ra quay mặt đi chỗ khác được không?” – Tôi nhăn mặt nhìn nó.
“Ế bà không được nhăn, không được nhăn, bình tĩnh lại nào.” – Nó lấy tay xoa xoa mặt tôi.
Học kỳ một năm lớp chín, chúng tôi đi thi học sinh giỏi vòng tỉnh. Tất nhiên là trước đó, tôi đã oanh liệt qua được vòng huyện.
Thế nhưng, kết quả là, tôi vẫn rớt học sinh giỏi Toán vòng tỉnh một cái rụp. Trong trường tôi, hai kẻ không phải người, đậu được vòng tỉnh, một là Duy, hai là Que kem.
Lúc biết được kết quả thi, tôi đau lòng khóc lóc, mất cân bằng giới tính rồi, sao hai thằng con trai lại giành hết phần rồi vậy? Một đứa môn Toán bên tự nhiên, một đứa môn Tiếng Anh bên xã hội, thật là không công bằng mà.
Ngoài ra, từ vụ thi trượt này, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, bắt đầu tự kỷ, tự đặt câu hỏi cho mình: Tôi giỏi Toán thật sao? Nếu giỏi Toán, sao có một kỳ thi cỏn con tôi cũng không đậu nổi. Tôi vô dụng, vô dụng quá đi thôi.
Biết tôi đau lòng, ngồi kế bên tôi, Thành lẳng lặng im lìm với tôi suốt mấy ngày liền. Cũng tội cho nó, vui mà chẳng dám vui ra mặt, lại phải nhẫn nại nhịn vui, nhìn nhìn sắc mặt âu sầu của tôi mà sống nốt quãng thời gian một năm còn lại. Mà nó phải vậy thôi, nó dám cười toe toét sao? Bà đây sẽ xử tử nó ngay.
Qua học kỳ hai, nhân dịp Hai sáu tháng ba, trường tôi quyết tâm làm ăn ra trò, bày thêm cuộc thi mới. Lý lo là, tổ Văn trường tôi, điển hình là cô Nga, trong một cuộc họp, đã đau lòng than thở:
“Tại sao vậy? Tại sao Văn mấy năm nay không đoạt được một giải gì? Em không tin là học sinh trường ta không có năng khiếu Văn học, em muốn tổ chức một cuộc thi, để học sinh trường mình bộc lộ tài năng!”
Thế là, từ nỗi đau bị thân yếu thế cô, đau đớn bị mấy môn tự nhiên giẫm đạp dưới chân của cô Nga, một cuộc thi đóng kịch dựa theo tác phẩm văn học bừng bừng khí thế ra đời.
Đang lo lắng vì là năm cuối cấp, chúng tôi bèn ngậm đắng nuốt cay, lặng lẽ ráng thi sao cho chóng rớt.
Dưới sự giám sát của cô Nga, cũng là cô giáo dạy Văn lớp tôi, chúng tôi được lệnh là, mỗi tổ phải diễn một vở kịch ngắn, mỗi lớp cô sẽ chọn một vở, để đi diễn và tranh giải với các lớp khác.
Thế là, với tình hình nam nhiều nữ ít, tư tưởng càng rớt càng vui, tôi bèn hí hửng bày binh bố trận.
Tác phẩm văn học mà chúng tôi chọn, chính là Quan Âm Thị Kính.
Thị Kính là ai? Chính là cái cô gái ngây thơ ngu ngốc số khổ, lấy chồng bị chồng vu oan, bị mẹ chồng sỉ vả, có nhà không thể về, đành phải lên chùa ở ẩn. Đã vậy, nào ngờ, ngay khi lên chùa, vì sắc đẹp trêu ngươi, lại dính ngay bạn đỉa đói đeo bám là Thị Mầu, rồi lại phải chịu nhục mà nuôi con cho người ta, cho đến khi sức cùng lực kiệt, chết xong mới giải được oan tình. Một câu chuyện bi phẫn như vậy, nữ quyền, nhân quyền bị chà đạp như vậy, nữ chính nhu nhược như vậy, tôi quyết tâm hừng hực: ta phải cải biên!
Thuận theo sự sắp xếp của tôi, thuận theo mục đích cao cả ban đầu đã được đặt ra của nhóm, Que kem mặt mày xám xịt nhận vai Thị Kính.
Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt lạnh tanh không cam lòng sau khi thoa một lớp kem trắng trắng của Que kem, tôi hài lòng cười nắc nẻ: “Hợp vai hợp vai! Chưa gì đã thấy Thị Kính khổ sở, cơm không ăn đủ no nên gầy tong gầy teo, mặt mày nhợt nhạt ẩn chứa số phận bi thảm rồi! Mình quả là thiên tài mà!”. Nghĩ vậy, tôi bèn ngẩng mặt cao đầu đi làm đạo diễn for the first time kiêm luôn diễn viên chính: mẹ chồng độc ác, mama của anh nam chính.
Kịch bản cải biên của tôi đại khái là như thế này: Sau khi Thị Kính bị hàm oan, bị chồng đuổi, mẹ chồng mắng, không còn nhà để về (thì bạn Kính phải thảm trước sướng sau mà), cô được một tú bà lầu xanh dụ dỗ, nhưng sau khi nghe số phận bi thảm của cô, tú bà đem cô về