pacman, rainbows, and roller s
Que Kem Nhà Tôi

Que Kem Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324400

Bình chọn: 8.00/10/440 lượt.

hải tuyệt tình. Trong ti vi không phải đang rất thịnh bài hát “Đau một lần rồi thôi” đó sau. Đau ngắn hơn đau dài, tuyệt tình hơn kéo dài lê thê mà.

“Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái, không phải là đang quen nhau sao? Rõ ràng bạn đã ký giấy với tui rồi mà Thảo.” – Giọng nói của Hậu bỗng dưng khác lạ. Thời khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy mình như kẻ gây tội vậy, tôi thực sự đang từng chút mềm lòng.

Nhưng tôi còn chưa kịp mềm lòng, cục đá ngáng đường đã bắt đầu phát huy hiệu quả, làm người ta đau đớn:

“Trên đời này không có giấy tờ nào là giấy xác nhận quan hệ người yêu hết. Hậu, giấy đó cơ bản chỉ là trò đùa của Thảo với bạn thôi. Nếu bạn đem giấy đó ra trước mặt tui hiện giờ, tui sẽ xé nó ngay”

Tôi nhéo Thành một cái. Đổ lỗi qua cho tôi, đúng là cái đồ nham hiểm mà. Trò đùa gì chứ, nếu không vì đồng tiền bát gạo, tôi làm sao hy sinh lớn như vậy chứ.

Tuy nhiên, tôi không quên gật đầu, công nhận thật nhiệt tình lời nói hết sức có lý của que kem.

Ngay sau đó, Hậu nhìn tôi, lại nhìn Thành, nhìn thật lâu, tựa như muốn khắc sâu chúng tôi vào trí nhớ, sau đó Hậu quay lưng lại với tôi, từng bước đi ra ngoài, rời khỏi trạm y tế.

Thời điểm đó, tôi cảm thấy mất mát, cảm thấy một thứ nào đó đã mất đi, nhưng mãi không đoán ra thứ mà mình mất mát là gì.

Kể từ ngày hôm đó, Hậu chính thức lạnh nhạt với tôi. Hết năm lớp tám, Hậu chuyển trường. Một ngày mùa hè năm đó, khi tôi đi chơi nhà con Thắm về, đột nhiên thấy Hậu đứng trước cửa nhà tôi.

“Tui tới đưa bạn cái này” – Hậu chìa tay ra, đưa một tờ gì đó vào tay tôi. Thì ra là một tờ hai trăm đồng, một tờ giấy đã cũ nhưng được xếp thẳng, y như tờ giấy mới, hoặc như được ép trong một cuốn tập nào đó trong một khoảng thời gian rất dài.

“Tui phải đi thành phố sống rồi, bạn phải nhớ tới tui mỗi ngày nha, giữ kỹ tờ tiền này, sau này gặp lại nếu tui biết nó bị nhăn nheo, tui sẽ đòi lại đó” – Giọng Hậu bỗng trở nên ngọt ngào như đường, khiến tôi thấy sờ sợ quá chừng.

“Vô duyên, vậy thôi bạn giữ đi, đưa tui làm gì? Phải giữ kỹ vậy tui không giữ đâu” – Tôi liền trả ngay tờ tiền cho Hậu. Sợ bị gán cho một cái trách nhiệm nào đó luôn làm tôi lo lắng.

“Bạn không nhớ một chút gì sao?” – Hậu tự dưng hỏi tôi.

“Nhớ gì chứ?” – Tôi ngạc nhiên.

Hậu nhìn tôi, rồi lại nhìn tờ tiền, sau đó lấy xe chuẩn bị rời đi.

“Chủ nhân của mày không chịu nhận lại mày, mày đành ở với tao vậy.”

Nhìn bóng Hậu rời đi, tôi chợt nhớ mình còn quên nói với Hậu một câu, tôi bèn hét lớn lên:

“Hậu! Nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Lên thành phố học thật tốt nha! Tui nhất định nhớ tới bạn mà! Yên tâm đi!”

Hậu quay lại nhìn tôi, trời chiều, nó lại đi về phía tây, bóng đổ dài trên mặt đất, nhìn thật chói mắt, thật đẹp, lại thật đau thương.

Sau này, khi tôi với que kem kết hôn đã được vài năm, một chiều chủ nhật, khi đi vào một trung tâm thương mại để mua đồ với con Thắm, tôi bắt gặp Hậu đang đứng chờ ai đó trước một shop quần áo. Chúng tôi nhanh chóng bắt gặp nhau, nhìn nhau, hỏi thăm nhau vài câu. Len lét nhìn vào trong shop, tôi phát hiện một cô gái đang chọn quần áo, như đã nhìn thấy tôi, cô gái ấy gật đầu mỉm cười.

“Bạn gái Hậu dễ thương thật nha” – Tôi nhanh chóng cất lời, khen ngợi cô gái đó một câu. Hậu có chút giật mình khi nghe tôi nói câu đó, nhưng lại không nói gì, như đang thầm khẳng định. Ngay khi chào Hậu bước đi, Thắm đột nhiên kéo tôi nói nhỏ: “Hình như người đó quen quen. Đúng rồi, là chị của nó mà bà”.

Tôi mỉm cười, lẳng lặng không nói. Tôi biết chứ, chỉ là đã không dám nói ra.

Một ngày rất lâu sau khi là bà kem.

“Anh có biết yêu anh, cưới anh, em đã phải phá vỡ nguyên tắc của chính bản thân mình nhiều như thế nào không?” – Tôi lên giọng.

“Anh làm sao biết được, em nói đi” – Que kem đang tỏ ra không quan tâm. Hừ, anh giỏi lắm.

“Hồi đó em quan niệm, bạn bè là nhất, trai đẹp là nhì. Cưới anh rồi, em đành phải bỏ nguyên tắc đó của em, cho anh với bạn bè ngang hàng nhau.”

Nghe xong tôi nói, anh bỏ cái máy tính đang gõ lạch cạch ra, quay sang lườm tôi.

“Anh với bạn bè em ngang hàng sao?” – Bắt đầu nổi giận rồi.

“Ừ, tất nhiên rồi.” – Tôi ngây thơ gật gù.

“Vậy em sang nhà con Thắm ngủ đi, anh với nó ngang hàng mà, vậy bao lâu nay nó cũng nên ngủ chung với em số ngày bằng với ngày em ngủ chung với anh chứ, phải không?”

“Ông xã, đừng mà!” – Que kem lấy gối với chăn mền quăng cho tôi, tiễn tôi ra cửa.

“Đừng cái gì? Mau nói anh là nhất, không thì em đừng mong vô nhà!” – Que kem đang bày ra bộ dạng ghen tức đây mà.

“Đừng mà ông xã, anh cho em đổi mền với gối thành gối ôm hình cây kem của em đi, không có nó em ngủ không được, nhà con Thắm có sẵn mền với gối rồi.”

Thế là que kem giận xanh mặt tống tôi ra khỏi cửa, còn không quên gọi điện cho con Thắm tới nhận người.

Ở nhà con Thắm.

“Yeah bà mau đưa kẹo bông gòn đây, chiêu của bà thật hiệu quả nha. Hu hu từ ngày lấy chồng, một miếng kẹo bông cũng không được ăn, tui đau lòng quá” – Tôi trèo lên giường con Thắm ngồi ngấu nghiến kẹo bông.

“Đây nè, ăn thoải mái đi bà. Từ từ, còn nhiều lắm đó”

Nửa tiếng sau, chuông cửa nhà con Thắm reo.