
đã có Thịnh Hạ rồi sao?
Nhưng mà, tôi cũng không ngại cùng tranh Thẩm Kiều với cậu, dù sao thì
trong lòng Thẩm Kiều, hai chúng ta là hai đường thẳng song song, cô ấy
đều không thích chúng ta. Nhưng mà cũng phải nói trước một chút, cạnh
tranh công bằng thì không thành vấn đề, nhưng tuyệt không thể ảnh hưởng
đến tình anh em hơn hai mươi năm giữa hai chúng ta."
Thẩm Kiều thiên hôn địa ám bận rộn cả ngày trời, sắp tan ca thì có một đồng
nghiệp nữ thích tám chuyện đi từ từ đến, nói,"Vừa rồi mới ra ngoài làm
việc, lúc trở về thì nhìn thấy bạn trai cô dừng xe ở dưới cổng ra vào,
chắc đang chờ ở dưới đó."
Thẩm Kiều nhíu mày,"Bạn trai?"
"Đúng vậy, gần đây ngày nào cũng đến, nếu không phải bạn trai thì cũng là
người theo đuổi, không chấp nhận bất cứ câu trả lời nào khác."
Thẩm Kiều liếc mắt cười giả dối.
"Đàn ông ấy mà, chỉ có khi theo đuổi mới đối xử với mình tốt nhất, một khi
đã giành được rồi thì hoàn toàn không biết quý trọng. Cho nên, tiểu Kiều à, nếu như còn chưa đồng ý, vậy thì tốt nhất là cứ kéo dài ra, thêm một ngày là tốt một ngày, về sau cũng không thể hưởng thụ được nữa...!" Nữ
đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiều, than thở rời đi.
Thẩm Kiều gật đầu, đợi đồng nghiệp đi xa, nụ cười trên mặt cô tan thành mây khói.
Quả nhiên, vừa đi ra khỏi cửa chính đơn vị, thì thấy xe việt dã của Trương
Khải. May mà anh còn có mắt, cũng chưa bao giờ lái mấy chiếc xe thể thao nổi tiếng, hống hách, ngang ngược đi đón cô.
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn một lúc, không tình nguyện đi tới.
Từ kính chiếu hậu, Trương Khải cũng nhìn thấy Thẩm Kiều, nhanh chóng xuống xe, sau đó lấy từ hàng ghế trước ra một bó hoa hồng đỏ, cười tủm tỉm
nhìn cô.
Thẩm Kiều híp mắt nhìn hoa hồng, nhíu mi nói: "Thất thiếu, rốt cuộc gần đây ngài muốn làm gì?"
Trương Khải cúi đầu nhìn hoa hồng đỏ kiều diễm, ướt át: "Rõ ràng như vậy mà không nhìn ra à?"
Thẩm Kiều gật đầu: "Nhìn ra."
Trương Khải nhếch miệng cười: "Vậy được rồi, đi nào, hôm nay tôi đưa em đến
chỗ này rất thú vị." Nói xong, mặc kệ Thẩm Kiều có đồng ý hay không, kéo cô làm bộ muốn đi.
"Đợi chút, " Thẩm Kiều hất tay của anh ra, "Đã nhìn ra nhưng mà không hiểu."
Trương Khải hỏi ngược lại: "Có cái gì không hiểu?"
Lúc này, đột nhiên, điện thoại của Trương Khải vang lên, anh nhìn thoáng
qua màn hình, cắn răng nhận điện thoại, giọng nói vô cùng nghiêm chỉnh,
thậm chí còn ăn nói khép nép: "Không sao cả à? A, con biết rồi."
Thẩm Kiều kìm chế, cố gắng không cười ầm lên. Vừa nghe giọng nói cũng biết,
nhất định là anh ta bị ông cụ trong nhà gọi về, chắc chắn sẽ là một buổi tối gian nan.
"Này, " Trương Khải cúp máy, ngại ngùng xoa xoa
tóc, nhét hoa vào trong ngực Thẩm Kiều, "Tôi đưa em về trước nhé, hôm
nay không đi được rồi, phải về nhà một chuyến."
Thẩm Kiều mong còn không được, vì vậy vội vàng gật đầu: "Được, không có vấn đề, không đưa về cũng không sao."
"Không, không, tôi đã lỡ hẹn rồi, cũng không thể mặc kệ em rồi ném em trên đường, đi thôi, lên xe nào."
Đột nhiên, một chiếc Lexus màu bạc nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh, hai
người không hẹn mà cùng nhìn sang, Dương Kiền mặc một bộ tây trang màu
đen, dáng người cao lớn, thẳng tắp, từi phía ngược sáng xoải bước đến
gần. Trương Khải nhíu mày "Ơ" một tiếng, trong nháy mắt liền hiểu rõ
mình đã bị ai bán đứng! !
Dương Kiền cười hỏi: "Hai người đi đâu vậy?"
Trương Khải cắn răng nghiến lợi trả lời: "Nói đi!"
"À, có việc gì thì làm trước đi, tôi đưa Thẩm Kiều về." nói xong, lấy bó
hoa trước ngực Thẩm Kiều đi, kín đáo đưa cho Trương Khải, "Mời cậu tặng
nó người nào muốn ấy."
Trương Khải bị chọc tức, ném hoa đi, đứng
trên phố cũng không thèm để ý người khác đi tới đi lui, lớn tiếng kêu
gào: "Họ Dương kia, hai quân giao chiến còn không chém sứ đâu, tại sao
cậu dám đâm dao sau lưng tôi hả?"
Dương Kiền vừa bước được hai bước quay đầu lại, giả bộ hồ đồ hắng giọng nói: "Làm sao vậy?"
Nhưng nụ cười trên mặt đã hoàn toàn bán đứng anh, nhưng mà trưởng phòng Dương vẫn không ừ hử gì, tiêu sái phất phất tay, rời đi như một áng mây.
Vừa mới nghe ý tứ đối thoại giữa hai người họ, sở dĩ Trương Khải nhận được
điện thoại từ đại viện gọi tới, là do Dương Kiền sau lưng giở trò quỷ,
hai người này muốn vì cô mà trở mặt thành thù sao? Thẩm Kiều ngồi bên
ghế lái phụ im lặng cắn móng tay.
Thẩm Kiều rốt cuộc không nhịn
được than thở: "Thiếu gia, ngài và thất thiếu có thể giơ cao đánh khẽ
hay không, đừng đùa bỡn nữa được không? Kẹp tôi ở giữa để làm cái gì?
Tôi chỉ là một cô gái nhỏ, tay trói gà không chặt mà thôi."
Khuỷu tay Dương Kiền chống lên trên cửa xe, ngón tay khẽ vuốt ve cằm, mắt
nhìn chăm chú đoạn đường phía trước, thanh âm chậm rãi nói: "Hiện giờ em nên đồng ý làm bạn gái anh, bảo đảm chắc chắn lão Thất sẽ không quấn
quít nữa, cảm thấy thế nào?"
Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều cắn cắn
môi, vừa định mở miệng, liền bị người ở bên cạnh ngắt lời: "Được rồi,
anh biết rồi, sẽ không ép buộc khiến em có áp lực."
Thẩm Kiều
ngẩn ra, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, dũng khí vừa mới nổi lên
trong nháy mắt lại biến mất