
ưa tới hai bước, quay đầu lại nhìn thì hắc y nhân kia đã sớm không thấy bóng dáng.
Hắc y nhân kia là ai? Tại sao đối với Mộ Dung Thất Thất có thù lớn như vậy ?
Những thứ này Mộ Dung Tâm Liên không biết, cũng không muốn tìm hiểu. Điều duy nhất hiện tại nàng có thể xác định chính là, mình phải đi Bắc Chu quốc. Không vì cái gì khác, đơn giản là Mộ Dung Thất Thất sẽ đến đó, đơn giản là Mộ Dung Thất Thất đã phá hủy một đời của nàng!
Nàng muốn báo thù! Muốn báo thù! Vì mẫu thân, vì nhi tử, vì vị trí Vương Phi đã mất đi, vì đủ loại khuất nhục nàng đã phải chịu đựng! Nàng nhất định phải báo thù! Nhất định phải làm cho Mộ Dung Thất Thất rơi xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh! Thời điểm tin tức Mộ Dung Tâm Liên vượt ngục truyền đến, Mộ Dung Thất Thất đang miễn cưỡng nằm ở trên nóc nhà, tận hưởng bánh hoa cúc Tô Mi mới vừa nghiên cứu chế tạo ra.
“A? Chạy?” Mộ Dung Thất Thất khóe miệng câu cong lên một chút tà mị.
“Tiểu thư, có muốn tra xét hay không ?”
Trực giác của Mộ Dung Thất Thất nói cho nàng biết, không thể lưu Mộ Dung Tâm Liên lại. Hơn nữa, việc nàng đã làm tất nhiên không được có một khe hở, cũng tuyệt đối không cho địch nhân một cơ hội sống! Diệt cỏ không tận gốc, xuân phong thổi lại sinh! Huống chi là Mộ Dung Tâm Liên là một Tiểu Cường ngoan cố đánh không chết! Cho nên, người này, phải chết!
“Phát ra “Truy mệnh phù”, vô luận người nào, chỉ cần chém xuống đầu của Mộ Dung Tâm Liên, chính là “Đệ nhất sát thủ” năm nay.”
“Dạ!”
Trong cung, Long Trạch Vũ bởi vì chuyện của Mộ Dung Tâm Liên mà giận dữ, lập tức hạ chỉ, truy nã Mộ Dung Tâm Liên khắp cả nước. Trong lúc nhất thời, bức họa của Mộ Dung Tâm Liên dán đầy phố lớn ngõ nhỏ của Tây kỳ quốc, toàn bộ người dân Tây kỳ đều biết “tất cả việc xấu” của Mộ Dung Tâm Liên, không ngừng phỉ nhổ nữ nhân lòng dạ rắn rết kia.
Cùng lúc đó, Minh Nguyệt Hinh-Nam Phượng Nhị công chúa lại bị người quên lãng.
Không có hai tay, Minh Nguyệt Hinh ở trong hoàng cung Tây kỳ quốc không ngừng khóc rống, khiến cho Long Trạch Vũ cũng loay hoay đến bể đầu sứt trán, chỉ có thể thỉnh Minh Nguyệt Thịnh đến trấn an. Bất quá, tựa hồ một chút hiệu quả cũng không có, mãi cho đến chạng vạng, Minh Nguyệt Thịnh mới về đến Chất Tử phủ* của mình. (*phủ con tin)
“Người nào? !” Mới vừa đẩy cửa vào thư phòng, Minh Nguyệt Thịnh liền nhận thấy có điều khác thường. Một giây sau, hai đạo ngân quang thẳng tắp hướng tới hai mắt hắn mà đến.”Oanh!” Minh Nguyệt Thịnh nghiêng người tránh né, hai tay kẹp lấy ngân châm, nhưng không ngờ đối phương còn chuẩn bị chiêu kế, một thanh chuỷ thủ chói sáng phi như bay tới đó, cách cổ họng của hắn chỉ có nửa tấc.
“Ca—” Minh Nguyệt Thịnh há mồm, cắn chủy thủ, ngân châm trong tay đồng thời bay ra, hướng thẳng đến hai má của đối phương. Chẳng qua chưa đợi ngân châm đến bên người kẻ nọ, đã bị đối phương phất tay áo, đem ngân châm thu vào trong tay.
“Điện hạ, điện hạ!” Phúc Nhĩ ở ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, vội vàng đi vào, thấy trong thư phòng xuất hiện một nam tử mặc áo hồng, Phúc Nhĩ cả kinh “Ngươi là người phương nào? Vì sao tự tiện xông vào Chất Tử phủ?”
“A, thân thủ của thái tử điện hạ thật tốt!” Hồng y nam tử xoay người lại.
Trời ạ! Nhìn người nọ, Phúc Nhĩ không nhịn được ở trong lòng tán thưởng. Thái tử nhà mình đã là thiên nhân chi tư* rồi, không nghĩ tới cõi đời này còn có người xuất trần thoát tục hơn như vậy. Không chỉ có Phúc Nhĩ, ngay cả Minh Nguyệt Thịnh khi nhìn thấy hồng y nam tử, tim cũng đập nhanh hơn hai nhịp. Bất quá, đối phương không lớn lắm, chỉ có thể xem là thiếu niên. (*người có dung mạo tuấn mĩ xinh đẹp)
Thiếu niên này, ước chừng mười lăm, sáu tuổi. Nhìn từ xa, giống như thần tiên hạ phàm, xuất trần thoát tục, phiêu dật dị thường. Nhìn gần, thì mày ngài mắt phượng, chiếc mũi xinh đẹp, môi anh đào, da thịt thì nõn nà, mặt như hoa đào, linh hoạt trong sáng, không nhiễm một hạt bụi nào.
Mặc dù một thân hồng y nóng bỏng, lại không chút nào ảnh hưởng đến khí chất trên người, ngược lại màu hồng yêu dị kia càng thêm tô đậm khí chất bất phàm của hắn. Mà giữa mi tâm thiếu niên này chấm một nốt chu sa màu đỏ tươi đẹp, khiến cho tiên khí trên người hắn, còn thêm một tia mê luyến dưới trần gian, khiến hắn trông như nửa người nửa tiên.
Chắc chắn, thế ngoại tiên nhân chính là bộ dáng này a! Trong lòng Minh Nguyệt Thịnh bỗng sinh ra ý nghĩ như vậy.
“Vụt—-” Khi Minh Nguyệt Thịnh còn đang thất thần, thiếu niên kia tựa như một trận gió, đi tới trước mặt hắn, quạt ngọc đặt trên huyết mạch ở cổ hắn, “Thái tử, thất thần, sẽ mất mạng !”
“Lớn mật!” Thấy thiếu niên vô lễ như vậy, Phúc Nhĩ hét lớn một tiếng, hai tay nắm lại, đánh úp về phía sau lưng thiếu niên
“Nhìn không ra, lão bá lại là cao thủ!”
Thiếu niên cười một tiếng, như mộng như ảo, thân ảnh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đợi Phúc Nhĩ kịp phát hiện, ngọc phiến* đã đặt trên cổ họng hắn, nếu thêm nửa phân, đầu hắn sẽ rơi xuống đất. (*quạt ngọc)
Phúc Nhĩ sợ hãi, trước nay hắn chưa từng gặp qua thân thủ quỷ mị như vậy, nhất thời t