Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3215983

Bình chọn: 10.00/10/1598 lượt.

Dung Thất Thất, Thượng Quan Vô Kỵ bước nhanh về phía trước, ôm Mộ Dung Thất Thất vào trong lòng: “Thất Thất, theo ta đi! Ta mang nàng rời đi!”

Tim của Thượng Quan Vô Kỵ đập thực mạnh mẽ, mãnh liệt. Trong màn đêm yên lặng, nghe được cực kỳ rõ ràng.

Đi? Sao có thể nói ra dễ dàng như thế, việc này có bao nhiêu nguy hiểm, người nam nhân này có nghĩ tới hay không? Công chúa hòa thân biến mất, Bắc Chu hoàng đế tức giận, đến lúc đó trăm họ lầm than, dân chúng chính là người chịu khổ, bọn họ sẽ mang đến tai họa cho cả một quốc gia!

“Vô Kỵ, ta biết ngươi quan tâm ta, lo lắng ta. Nhưng mà, ta không thể đi theo ngươi!”

Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, lùi ra khỏi vòm ngực của Thượng Quan Vô Kỵ.

Đối với một dị thế cô hồn như nàng mà nói, nơi nào cũng là nhà. Nhưng mà hiện tại nàng là Chiêu Dương công chúa, con đường này, không thể đi được. Nàng không thể, không thể vì hạnh phúc, vì tự do của mình mà hại người khác làm việc bất nghĩa. Huống chi, phía sau nàng còn có Ma Vực, có hơn một ngàn mạng người, nàng đã từng hứa với bọn họ, nhất định sẽ dùng bản lĩnh chân chính, quang minh chính đại giúp họ có thể xuất đầu lộ diện dưới ánh mặt trời. Nàng sao có thể rời đi một mình cơ chứ!

“Người là người của Thượng Quan thế gia, ngươi không thể phản bội huyết thống của ngươi! Không thể vì chuyện riêng của mình ngươi, mà đẩy dân chúng xuống hố lửa! Cũng không thể bởi vì mình, mà khiến tổ tiên Thượng Quan gia hổ thẹn! Huống chi, thái hậu còn đó, ngươi làm sao có thể khiến thái hậu thương tâm!

Mà ta, cũng không thể nào đi theo ngươi. Ta có trách nhiệm cùng nghĩa vụ của ta, ta cũng có người ta cần bảo hộ. Ta không thể, vì sự ích kỷ của mình, mà mặc kệ sống chết của họ.”

Không thể, không thể mặc kề cha nuôi cho nàng sinh mạng mới, không thể buông tha bạn hữu nơi Ma Vực đã chung sống năm năm cùng nàng….

Lời nói của Mộ Dung Thất Thất, khắc chặt vào lòng Thượng Quan Vô Kỵ. Nàng có người nàng muốn bảo hộ? Vậy nàng có biết hay không, người hắn muốn bảo hộ, chỉ có mỗi mình Mộ Dung Thất Thất nàng a!

Dưới ánh trăng, bộ dáng kiên cường của Mộ Dung Thất Thất khiến Thượng Quan Vô Kỵ đau lòng. Nếu trước đó hắn mở miệng, cầu thái hậu ban hôn, có phải sẽ không có những chuyện sau này, nàng cũng không cần nói những chuyện như vậy?

“Vương gia, sao người lại tới đây?” Mộ Dung Thất Thất nhìn phía sau Thượng Quan Vô Kỵ, kêu lên kinh ngạc. Vừa nghe được Phượng Thương thế nhưng đuổi tới, mình lại không hề phát hiện, Thượng Quan Vô Kỵ rất là kinh ngạc. Quay đầu lại, không một bóng người, trên cổ xuất hiện một trận đau đớn, Thượng Quan Vô Kỵ “ngô” một tiếng, té trên mặt đất.

“Tiểu thư, thuộc hạ đến trễ!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt hiện lên trước mặt Mộ Dung Thất Thất, đồng thời quỳ gối.

“Các ngươi mang tướng quân trở về.”

“Tuân mệnh!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt khiêng Thượng Quan Vô Kỵ lên xe ngựa, rời đi. Mộ Dung Thất Thất cũng lên ngựa, chậm rãi trở về.

Lúc này, Mộ Dung Thất Thất thầm tự hỏi trong đầu phải làm cách nào để giải thích chuyện hôm nay với Phượng Thương. Tướng quân hộ tống mang theo công chúa rời đi, chỉ sợ Phượng Thương đã biết được chuyện này. Hắn sẽ nghĩ như thế nào? Có truy cứu trách nhiệm của Thượng Quan Vô Kỵ hay không? Có làm lớn chuyện lên, vì chuyện này mà đối phó với Tây Kỳ?

Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất xem chuyện của một nước cùng chuyện của thiên hạ đều không liên quan đến nàng. Nhưng mà Thượng Quan Vô Kỵ là bằng hữu của nàng, đã ra tay giúp nàng nhiều lần, nàng không muốn hắn gặp chuyện không may. Dù sao, mặc dù Thượng Quan Vô Kỵ lỗ mãng như vậy, nhưng tất cả cũng chỉ vì nàng.

Mộ Dung Thất Thất nghĩ đến xuất thân, ngay cả việc Phượng Thương đến gần cũng không hề phát hiện ra, đến lúc nàng ngẩng đầu, Phượng Thương đã ghìm cương ngựa lại, đứng cách nàng chỉ có năm thước.

“Vương gia…..”

Dưới ánh trăng, sắc mặt Phượng Thương tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, không đợi Mộ Dung Thất Thất kêu hết một tiếng “vương gia” kia, Phượng Thương đã phi thân tiến lên, ôm Mộ Dung Thất Thất vào trong lồng ngực, cằm đặt trên mái tóc đen của nàng, nhắm mắt lại, hít ngửi hương thơm toát ra từ người nàng.

“Vương gia….”

“Xuỵt, khanh khanh, để ta ôm nàng một chút thôi.” Phượng Thương ôm rất chặt, hận không thể khiến Mộ Dung Thất Thất hòa vào người hắn. Thẳng đến lúc nữ tử trong ngực hít thở không thông, Phượng Thương mới cuống quít buông lỏng tay.

“Thực xin lỗi, đã khiến nàng đau!” Phượng Thương vén những sợi tóc trên trán Mộ Dung Thất Thất lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, hồi lâu, mới nói tiếp: “Khanh khanh vì sao….không đi cùng hắn?”

Hắn đã biết? Hắn biết rồi! Mộ Dung Thất Thất khẽ nhíu mày nhăn mặt, Phượng Thương mẫn cảm nhận ra ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất: “Khanh khanh đang lo lắng ta sẽ trách móc Thượng Quan tướng quân sao?”

“Vương gia, Thượng Quan Vô Kỵ không hề cố ý.” Chuyện này, Mộ Dung Thất Thất đành phải giải thích như vậy.

“Người trong lòng khanh khanh, là hắn sao?” Phượng Thương tiếp tục hỏi.

“A?” Mộ Dung Thất Thất ngẩn ra, hắn thế mà hoài nghi nàng có tư tình cùng Thượng Quan Vô Kỵ? Điều này sao có thể! Nàng chỉ xem Thượng


Old school Easter eggs.