
này đối với Phượng Thương mà nói đã là tiến bộ rất lớn.
Tục ngữ nói, tận dụng thời cơ, sẽ không thất bại. Hắn nhất định phải rèn sắt ngay lúc còn nóng, đốn hạ trái tim tiểu vương phi.
Hơi thở nam tính của Phượng Thương phả lên tai nàng, chậm rãi, ấm áp, ngưa ngứa, Mộ Dung Thất Thất nghiêng nghiêng cổ, không nghĩ đến khi nàng nghiêng đầu qua, thùy tai lại chạm phải một chỗ mềm mại, vừa nhìn lại, chính là môi của Phượng Thương.
Nhất thời, Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt, vội vàng giãy ra, đứng ở chỗ khác, xấu hổ nhìn Phượng Thương, ho khan hai tiếng :”Vương gia, ta đi thu thập phòng trước.”
Không đợi Phượng Thương nói chuyện, Mộ Dung Thất Thất đã chạy như bay lên lầu.
“Ha ha….” Phượng Thương đứng một mình, nhìn bóng dáng dần biến mất của Mộ Dung Thất Thất.
Vừa rồi hắn nhìn rõ, trên mặt nàng ửng đỏ, đỏ đến tận mang tai, phấn phấn, giống như nụ hoa sắp hé nở. Xem ra tiểu vương phi của hắn không chỉ mẫn cảm, còn thực thẹn thùng. Bộ dánh thanh thuần ngây ngô như vậy, khiến cho người ta hận không thể không hảo hảo yêu thương.
Bất quá, lại nghĩ đến Hoàng thái hậu mà Hoàn Nhan Bảo Châu nhắc đến, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thương liền trở nên âm trầm
Nếu Đông Phương Lam biết hắn muốn kết hôn với nữ nhi của Mộ Dung Thái, nhất định sẽ không thuận theo không buông tha, hắn phải đối mặt với lời chỉ trích của thái hậu như thế nào đây, làm sao mới có thể không khiến Mộ Dung Thất Thất bị ủy khuất? Chuyện này, thật sự tồi tệ……… Phượng Thương nghĩ rằng chuyện này ra sao thì chỉ có hai ngày nữa mới biết. Nhưng hoàng thái hậu Đông Phương Lam sau khi lễ phật xong, mới rời khỏi Quy Vân tự, lập tức nhận được tin tức Phượng Thương muốn kết hôn cùng Mộ Dung Thất Thất. Vừa nghe ngoại tôn cưới nữ nhi của Mộ Dung Thái, lúc ấy, sắc mặt Đông Phương Lam lập tức chìm xuống.
Ai cũng biết, nữ nhi của thái hậu đã chết cùng chồng ở Nhạn Đãng sơn, chết trong tay Mộ Dung Thái. Hiện tại Phượng Thương thế nhưng lại dẫn nữ nhi của cừu nhân về, điều này khiến Đông Phương Lam có thể nghĩ thế nào!
“Tổ chức hôn lễ chưa?” Dù sao cũng là hoàng thái hậu, đã trải qua sóng to gió lớn, một câu, liền hỏi vào điểm mấu chốt.
“Hồi bẩm thái hậu, còn chưa ạ. Hoàng thượng muốn chờ sau khi người lễ phật trở về, để người chủ trì hôn lễ của Nam Lân vương. Song, vương an an bài Chiêu Dương công chúa ở Thính Tùng lâu—-”
Ngồi trước mặt Đông Phương Lam là một mỹ nhân nhu nhược, là Thái tử phi của Thái tử Hoàn Nhan Hồng- Dư Thi Thi. Thái hậu vừa hồi cung, sáng sớm nàng đã mang hoàng tôn Hoàn Nhan Kiệt đến đây thỉnh an, thuận tiện, nói cho lão thái thái nghe những chuyện đã xảy ra trong kinh thành.
“Thính Tùng lâu?” Vừa nghe cái này, Đông Phương Lam nhăn mày càng sâu.
Chỗ kia, từ sau khi phu thê nữ nhi chết đi, Phượng Thương chiếm lấy suốt mười lăm năm, trừ bỏ những người thân cận, ngay cả hoàng ngoại tổ mẫu nàng đây còn chưa tiến vào, hắn thế nhưng an bài Mộ Dung Thất Thất ở nơi đó? Xem ra, sự tình có chút khó giải quyết.
Bất quá, may mắn là còn chưa tổ chức hôn lễ, coi như vẫn còn đường lui. Trong mắt nàng, cuộc hôn sự này, còn chưa định. Mộ Dung Thái đã hủy đi phu thê nữ nhi của nàng, bây giờ còn muốn đưa nữ nhân này đến hủy hoại ngoại tôn sao? Vô luận như thế nào, nàng cũng không đáp ứng chuyện này!
“Chỉ cần không đại hôn, nàng sẽ không phải là vương phi của Thương nhi, sẽ không là cháu dâu của ai gia!”
Nghe xong lời nói của Đông Phương Lam, con tim đang treo trên dây của Hoàn Nhan Bảo Châu đứng ở một bên rốt cuộc có thể thả xuống. nàng níu lấy cánh tay của Đông Phương Lam, liên tục nhõng nhẽo:”Hoàng tổ mẫu, chuyện này vốn không liên quan đến Thương ca ca, đều là do Long Trạch Vũ chết tiệt muốn đưa nữ nhân kia cho Thương ca ca, ngài đừng vì thế mà sinh khí với Thương ca ca!”
“Ai gia biết, trong lòng ai gia biết rõ!” Tâm tư của Hoàn Nhan Bảo Châu, sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Đông Phương Lam, trước kia nàng đã đáp ứng Phượng Thương, để hắn tự làm chủ hôn sự của mình, cho nên hiện tại nàng chẳng thế giúp Hoàn Nhan Bảo Châu.
Tuy rằng trước kia nàng nói vậy, nhưng nếu Phượng Thương thật muốn kết hôn với Mộ Dung Thất Thất, Đông Phương Lam nhất định sẽ không đồng ý. Nữ nhi của cừu nhân, tuyệt đối không thể vào cửa lớn nhà Phượng gia, đây là giới hạn của nàng!
Ba ngày sau, tiệc tẩy trần cử hành đúng hạn, khi Mộ Dung Thất Thất đi xuống Thính Tùng lâu, nhìn thấy Phượng Thương một thân bạch y, thùy tai của nàng vẫn không nhịn được mà ửng đỏ.
Từ ngày hai người vô tình “thân mật tiếp xúc”, Mộ Dung Thất Thất có chút “tận tâm” trốn tránh Phượng Thương.
Cho dù nàng chưa hiểu tình yêu là gì, nhưng nàng vẫn có thể hiểu ánh mắt hồng hồng của Phượng Thương. Cái loại cảm giác, như có nai con chạy loạn trong lòng, là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất cảm nhận, cũng là lần đầu tiên vì thế mà nàng cảm thấy có chút phiền loạn
Kiếp trước, nghĩa phụ đã dạy nàng rất rất nhiều chuyện, vô luận là võ nghệ, ngôn ngữ các nước, hay là kinh doanh, quản lý tài sản, thái độ vi nhân xử thế, thậm chí đem tổ chức truyền cho nàng. Nhưng đến cuối cùng, nghĩa phụ cũng