XtGem Forum catalog
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3216810

Bình chọn: 7.5.00/10/1681 lượt.

Mộ Dung Thất Thất đã lớn vậy còn sợ giun, thực sự buồn cười!

Cũng không biết là Vũ nhi cố ý hay là như thế nào. Nàng ta đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, đạp một cước vào khoảng không, hộp thức ăn cho cá trực tiếp ném về phía Mộ Dung Thất Thất.

“A! Đừng mà—-” Mộ Dung Thất Thất hoảng sợ, giống như nhìn thấy đám giun động đến bên người, bị dọa đến không điều khiển được đôi chân, cứ lui về phía sau. Mới lùi được vài bước, đã có người đặt chân ở sau lưng nàng, muốn gạt nàng ngã. Nếu trực tiếp té xuống cái đầu đá này, không trẹo tay, cũng bị chấn động não. Nếu chệch hướng một chút, vậy liền trực tiếp lọt xuống nước đi!

Hừ! Thật sự là kế sách tốt a! Mộ Dung Thất Thất không chút khách khí, dẫm mạnh một cước lên chân đối phương, một tiếng “răng rắc” vang lên, chợt nghe tiếng hét chói tai của Mục Vũ Điệp. Mà Mộ Dung Thất Thất lại hướng về phía ngược lại, tránh xa vị trí nguy hiểm, hướng về phía Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.

Khi đám giun bay đến trước mặt, vừa đúng lúc Mục Vũ Điệp đang há miệng, cứ thế nuốt vào năm sáu con giun “ọe”, Mục Vũ Điệp quên đi đau đớn trên chân, lập tức hướng về phía thành cầu nôn mửa, mà khi nàng xoay người, lại vừa vặn động phải Hoàn Nhan Bảo Châu.

Không đợi mọi người bắt kịp mọi chuyện, Hoàn Nhan Bảo Châu đã “bùm” một tiếng, bị Mục Vũ Điệp đẩy rớt xuống hồ.

“A! Công chúa, công chúa! Ngươi đâu! Mau cứu người a! Công chúa rơi vào trong hồ!” Trữ Nhi là người đầu tiên phản ứng, vội vàng kêu lên.

Còn Mục Vũ Điệp thấy mình làm công chúa rớt xuống hồ, sợ tới mức quên nôn mửa, cũng quên mất mình đã nuốt mấy con sâu kia xuống, càng quên việc chân mình còn đau, lập tức vươn tay, nghĩ muốn kéo Hoàn Nhan Bảo Châu lên: “Công chúa, bắt lấy tay ta! Bắt lấy tay ta!”

Mục Vũ Điệp hô to như vậy, khiến mọi người quýnh quíu. Trời này mà rơi vào trong nước, đừng nói đến chuyện Hoàn Nhan Bảo Châu không biết bơi, cho dù nàng ta bơi tốt, cũng sẽ bị đông thành một khối.

“Cứu mạng a! Ta không biết bơi! Cứu mạng a!” Hoàn Nhan Bảo Châu vùng vẫy trong hồ nước băng lãnh, lạnh đến thấu xương, khiến cả người nàng đều đau nhức.

Nhìn thấy Mục Vũ Điệp vươn tay, Hoàn Nhan Bảo Châu cố gắng bắt lấy, nghĩ muốn nắm tay nàng, nhưng mỗi khi chạm đượcc, nàng ta lại không chịu giữ, khiến nàng cứ ngã xuống nước, liên tục húp vài ngụm nước lạnh vào trong bụng.

Chết tiệt! Nhất định là nàng ta là cố ý!

Vừa nghĩ tới mình là bị Mục Vũ Điệp đẩy xuống nước, Hoàn Nhan Bảo Châu liền hận nghiến răng nghiến lợi cái kẻ liên tục hô “công chúa bắt lấy ta thần”. Diễn cho ai xem vậy? Rõ ràng là ngươi đẩy ta xuống nước, hiện tại lại ra vẻ như vậy, thật không nghĩ tới ngươi lại là kẻ ra tay ác độc nhất!

Chờ Mục Vũ Điệp vươn tay đến đó, Hoàn Nhan Bảo Châu hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực, cố gắng hướng lên trên, bắt được tay Mục Vũ Điệp.

“Ta bắt được công chúa! Mau tới hỗ trợ!” Mục Vũ Điệp thật cao hứng, vươn hai tay nắm lấy Hoàn Nhan Bảo Châu, nhưng không ngờ khi mọi người chạy lên lại động trúng cái chân bị thương của nàng. Lúc này, một trận đau nhức phát ra từ chân Mục Vũ Điệp, khiến nàng đau đến mặt đổi màu, nhịn không được phải buông tay.

Thấy Mục Vũ Điệp còn muốn “đùa giỡn” mình, Hoàn Nhan Bảo Châu cũng không thuận theo, gắt gao nắm chặt tay Mục Vũ Điệp, sau đó kéo nàng xuống hồ chung luôn.

“Đáng đời ngươi, dám ám toán ta!” Hoàn Nhan Bảo Châu rớt xuống nước trước Mục Vũ Điệp, hiện tại đã gần như thích ứng được với dòng nước rét buốt, chỉ có Mục Vũ Điệp mới rớt xuống bị nước làm cho tê rần, thừa dịp nàng ta còn chưa kịp thích ứng, Hoàn Nhan Bảo Châu vươn tay nắm lấy cổ Mục Vũ Điệp, dìm nàng xuống nước: “Dám hại ta, tiện nhân! Dám hại bổn cung!”

Mục Vũ Điệp còn chưa hiểu vì sao lại vậy, đã bị Hoàn Nhan Bảo Châu ấn xuống nước, uống vài ngụm. Đợi đến lúc nàng hiểu được, đối phương đang “lấy oán trả ơn”, cơn tức của Mục Vũ Điệp cũng tới, nàng cầm lấy tóc của Hoàn Nhan Bảo Châu, cùng vật lộn dưới nước với nàng ta.

Lúc này, hiện trường phía trên càng thêm hỗn loạn. Riêng người bị gạt chân trên cầu- Mộ Dung Thất Thất, khi sắp ngã xuống mặt đất, liền được người đỡ lấy. Là nam nhân? Chỉ vừa kịp ngửi thấy Long tiên hương trên người đối phương, Mộ Dung Thất Thất đã rơi vào trong lồng ngực người nọ. Không đợi Mộ Dung Thất Thất đứng vững, người nọ đã một tay đẩy nàng ra.”Người xấu xí! Tránh ra!”

Người nói câu này, chính là Ngũ hoàng tử đương triều, nhi tử của Đức Phi – Hoàn Nhan Khang.

Thấy trên y phục đối phương có thêu phi long ba trảo, Mộ Dung Thất Thất đoán là thân phận của hắn nhất định là hoàng tử của Bắc Chu quốc. Đến khi hắn gọi mình là “Người xấu xí” , nàng cũng không có để ở trong lòng, chỉ nhẹ giọng nói tạ ơn xong, thì thối lui ra để xem cuộc vui.

Nữ nhân này không có tức giận sao? Điều này làm cho Hoàn Nhan Khang có chút kỳ quái, không nhịn được mà đem hai mắt nhìn nhiều một chút dung mạo xấu xí của Mộ Dung Thất Thất.

Hắn chẳng qua là hảo tâm thuận tay, đem nàng sắp ngã xuống mặt đất kéo dậy, nhưng sau khi nhìn thấy dung mạo nàng xong, thì thuận tiện tặng một câu”Người xấu xí” cho nàng, hắn