
không nghĩ tới thế nhưng dính dấp tới Vô Cực Cung, để cho Mộ Dung Thất Thất nhìn Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp với ánh mắt khác xưa .
Chẳng qua là không biết các nàng là như thế nào liên hệ với Vô Cực Cung, hay là, có người khác. . . . . . Nhưng mà, bất kể như thế nào, chuyện hôm nay là hai nữ nhân này bắt đầu, sau này nàng ra tay độc ác, cũng đừng trách nàng vô tình!
Xe ngựa ra khỏi cửa thành, chậm rãi chạy ở trên mặt tuyết, Mộ Dung Thất Thất vén rèm xe quay đầu lại nhìn thoáng qua, đây là cửa thành phía Tây, mà nơi tranh tài rõ ràng là ở cửa thành phía đông, xem ra suy đoán của nàng là chính xác .
Trong lòng rõ ràng, Mộ Dung Thất Thất cũng không có lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn như cũ đỏ bừng, mỗi khi đi một đoạn đường sẽ gấp gáp hỏi phu xe đã tới chưa, lúc nào có thể nhìn thấy Vương gia.
Nhìn Mộ Dung Thất Thất như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp khóe miệng giương lên nụ cười lãnh khốc. Lúc này còn có đắc ý mấy phần, chờ đến chỗ, vậy thì sẽ khiến cho ngươi kêu trời trời không thưa, kêu đất đất chẳng hay!
Cách cửa thành phía Tây càng ngày càng xa, thời điểm nhìn không thấy tới Ung Châu thành, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa liên tiếp, “Đứng lại! Cướp đây!”
Phu xe vừa thấy trận thế trước mặt, lập tức luống cuống, lập tức xuống xe liền quỳ gối trước mặt đám người kia, “Các vị hảo hán, ta, ta chỉ là người đánh xe , ta không có gì cả, các vị hảo hán bỏ qua cho ta đi!”
“Cút!” Một người đàn ông hét lớn một tiếng, phu xe liền lăn một vòng trở về chạy, vừa mới chạy được bốn năm mét, nam nhân quăng cây đao đi qua, trực tiếp lấy đầu của phu xe, rơi trên mặt đất, lăn vài vòng, lưu lại một dòng máu tươi nóng hầm hập, vẫn còn bốc khí nóng .
“Ha ha ha!” Nam nhân bên cạnh khoa trương cười lớn lên, thật giống như thấy chuyện tình máu là một việc khiến cho hắn vô cùng hưng phấn.
“Giết người!” Mặc dù chuyện này là mình an bài, nhưng khi nhìn đến đầu người phu xe lăn xuống trên mặt đất, vượt ra khỏi tưởng tượng của mình, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu kinh ngạc mang theo một tia sợ. Vì sao không giống như Cừu Nhi nói? Rõ ràng chẳng qua là nhằm vào Mộ Dung Thất Thất, vì sao giết phu xe của nàng?
Không để cho Hoàn Nhan Bảo Châu suy nghĩ cẩn thận những thứ này, màn xe bị một thanh đại đao nhảy ra, một người mang theo đao dữ tợn xuất hiện trước mặt ba người.
“Ơ, là ba tiểu cô nương!” Đao Ba lau đi tuyết dính trên râu ria trên môi, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn, “Các huynh đệ! Hôm nay thu hoạch không tệ! Có thịt ăn rồi!”
“A! A!” Nam nhân ngoài xe vừa nghe có nữ nhân, đều hưng phấn mà kêu la lên.
“Làm sao bây giờ?” Mục Vũ Điệp thấy những nam nhân này bộ dáng khát khao cũng trợn tròn mắt, lập tức nhìn về phía Hoàn Nhan Bảo Châu, tại sao cái này và nàng nói lúc trước không giống với? Không phải là liên hệ với sát thủ của Vô Cực Cung sao? Làm sao biến thành một đám gọi thổ phỉ như vậy?
“Xuống xe! Xuống xe! Đừng có mè nheo !” Đao Ba Nam đem đại đao ở trên xe ngựa chém , “Không xuống xe chẳng lẽ để cho lão tử tới xin sao!”
“Ngươi, các ngươi trước xuống. . . . . .” Hoàn Nhan Bảo Châu thanh âm run run, nhìn nàng không có bình tĩnh, Mộ Dung Thất Thất khẽ cười một tiếng, ưu nhã sửa sang lại y phục, cẩn thận xuống xe ngựa. “Lão Đại, quả nhiên là tiểu cô nương! Là dấu hiệu của đàn bà!” Một lão tử sau khi thấy Mộ Dung Thất Thất lập tức kêu la lên, “Lão Đại, tiểu cô nương kia xuống xe bộ dáng thật là đẹp mắt! Chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư?”
“Nhìn các ngươi là bộ dáng không có tiền đồ!” Đao Ba Nam nhổ một bãi nước miếng trên mặt đất, xem xét đôi mắt khéo léo đẹp đẽ của Mộ Dung Thất Thất, sau đó nhìn về phía Mục Vũ Điệp, “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, mè nheo làm gì? Chờ người tới cứu các ngươi sao?”
Mục Vũ Điệp rất không tình nguyện theo sát xuống xe ngựa, trong lòng bàn tay nàng cũng toàn là mồ hôi, cực sợ, thật là không biết tại sao Mộ Dung Thất Thất có thể bình tĩnh như vậy.
“Lão Đại, nàng này cũng được, chỉ là già hơn một chút, hơn nữa rất là thối, ta đây vẫn thích tiểu thư mới vừa rồi!”
Nói chuyện là kẻ vừa rồi, một câu “già”, khiến cho mặt Mục Vũ Điệp chìm xuống. Nàng thật nhìn qua rất già sao? Nếu không tên lâu la kia tại sao nói như vậy? Nàng rõ ràng so sánh với Mộ Dung Thất Thất nhìn xinh đẹp hơn rất nhiều, tại sao những nam nhân này ngược lại thích Mộ Dung Thất Thất nhiều hơn?
Nhưng mà như vậy, cũng làm cho Mục Vũ Điệp thở phào nhẹ nhõm, thổ phỉ coi trọng Mộ Dung Thất Thất, tốt nhất đem nàng bắt đi chuẩn bị trở về làm áp trại phu nhân, như vậy sẽ không có người cùng nàng đoạt Phượng Thương rồi!
Mục Vũ Điệp âm thầm nghĩ Mộ Dung Thất Thất bị bọn thổ phỉ coi trọng mà cao hứng, Hoàn Nhan Bảo Châu cũng đang ở trên xe ngựa cọ xát thật lâu cũng không chịu xuống. Cuối cùng, thừa dịp Đao Ba Nam không chú ý, Hoàn Nhan Bảo Châu một đao chặt xuống sợi dây trên thân ngựa, phi thân lên ngựa, hai chân chợt kẹp chặt bụng ngựa, vừa quất lên mông ngựa: “Giá!” Con ngựa theo hướng gió xông ra ngoài
“Sao, muốn chạy?” Đao Ba Nam nở nụ cười, trong ánh mắt đều là đối vớ