
à Nam Lân vương cùng Chiêu Dương công chúa!”
Có người tinh mắt, nhận ra thân phận của đôi tình lữ, hô lên, lập tức, toàn trường ồ lên. Nam Lân vương! Dĩ nhiên là Nam Lân vương Phượng Thương!
Tuy rằng dân chúng đều nghe qua danh hào của Nam Lân vương, cũng biết hắn là một nam nhân yêu nghiệt, nhưng đổi với rất nhiều người, đây là lần đầu tiên họ chân chính nhìn thấy Phượng Thương. Lập tức, rất nhiều người kinh hô, lại càng nhiều người hút khí.
Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt! Mắt phượng tà mị, môi anh đào đỏ như son, đôi con ngươi đen như mực, tựa tiếu phi tiếu*, nhìn như hòa ái dễ gần, nháy mắt lại xa vạn dặm. (*cười như không cười)
Những người ở nơi này không ai không nghe qua mỹ danh của Nam Lân vương, hiện tại nhìn thấy người thật, rất nhiều người đều cảm thấy những lời đồn kia đều là giả, nam nhân này, không có ngôn từ nào có thể mô tả hắn được!
Lại nhìn nữ tử bên người Phượng Thương, so với hắn, thì vô cùng tầm thường. Dung mạo, chỉ xem là thanh tú, tuy rằng nhu thuận động lòng ngời, nhưng bên cạnh lại có cái yêu nghiệt như vậy, khiến cho nàng rất rất bình thường.
Thật sự, đáng tiếc— dung mạo nam nhân như bầu trời sáng trong, nữ nhân lại chỉ như cỏ dại ven đường. Mộ Dung Thất Thất này thật chẳng xứng với Nam Lân vương chút nào, mọi người thầm nghĩ.
Bất quá, ý nghĩ của mọi người, chỉ là ý nghĩ của riêng họ thôi. Đến lúc nhìn thấy thái độ của Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất, mọi người lại mở rộng tầm mắt. “Khanh khanh, nàng thích im lặng hay là náo nhiệt? Có cần dùng phòng riêng trên lầu hay không?” Phượng Thương nắm bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thất Thất, dẫn nàng vào Tiên Khách Lai.
“Đều được! Vui một mình không bằng vui nhiều mình, vui cùng dân có lẽ tốt hơn!”
Thấy Mộ Dung Thất Thất muốn xem náo nhiệt, Phượng Thương trực tiếp kéo tay nàng, tới một chỗ trống, ngồi xuống.
Nơi này, là lầu một, khách nhân đều là dân chúng, đại dân đỉnh đỉnh Phượng Thương mang theo Mộ Dung Thất Thất đến ngồi giữa dân chúng, điều này khiến cho những người này có chút thụ sủng nhược kinh*, có vẻ vị vương gia này thực bình dị gần gũi a! (*được sủng ái mà lo sợ)
Phượng Thương không biết nhờ hành động nho nhỏ vì muốn làm Mộ Dung Thất Thất vui nên ngồi ở lầu một này, trực tiếp được dân chúng gắn cho danh hiệu “thân dân”.
Nam Lân vương đến đây, lão bản Tiên Khách Lai tất phải tự mình tiến đến hầu hạ.
“Tùy tiện mang mấy món đặc sản lên, không cần nhiều, đủ cho hai người dùng là được rồi, đừng lãng phí.”
Bởi vì Phượng Thương đến, nên khiến cho cả Tiên Khách Lai đều yên tĩnh trở lại, do đó lời nói kia của Mộ Dung Thất Thất cũng đều được mọi người nghe rõ.
Vừa rồi còn tiếc nuối vì dung mạo của Mộ Dung Thất Thất, cảm thấy nàng không xứng với Phượng Thương, hiện tại thấy Chiêu Dương công chúa tiết kiệm như vậy, mọi người đều giơ ngón tay cái lên mà tán thưởng. Nguyên vốn nghĩ rằng Mộ Dung Thất Thất sẽ xa hoa lãng phí, kêu đầy một bàn đồ ăn, sau đó mỗi thứ đều nếm thử một chút, rồi để đồ dư cho chó ăn, không nghĩ tới nàng chỉ gọi một vài món đặc sản.
Lập tức, dân chúng đều quên đi dung mạo bình thường của Mộ Dung Thất Thất, một vị vương gia “thân dân”, một vị công chúa tiết kiệm, như thế phi thường xứng!
Lão bản quán thực hiểu ý, dọn lên chưa đến năm món ăn, món nào cũng ngon mắt, tôm he Thái Cực, vây cá mập nướng, thủy tinh hào đề*, cộng thêm một dĩa cải trắng luộc mà người dân Bắc Chu thích ăn.
“Nếm thử một chút!” Phượng Thương gắp một con tôm, tự tay lột vỏ, đặt vào trong bát của Mộ Dung Thất Thất.
Mộ Dung Thất Thất gắp lên, để đến bên môi, tinh tế nhấm nháp, chậm rãi nuốt xuống. Tư thế ăn của nàng phi thường tao nhã, khiến cho tất cả mọi người đều dừng lại đũa của mình, đưa mắt nhìn chằm chằm vị công chúa này, ngay cả lão bản quán cũng khom người đứng một bên, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi, chờ đánh giá của Mộ Dung Thất Thất.
“Ăn ngon! Tiên Khách Lai quả nhiên danh bất hư truyền!”
Mộ Dung Thất Thất vừa dứt lời, lão bản quán nhẹ nhàng thở ra: “Đa tạ công chúa khích lệ! Đa tạ công chúa!”
“Ngươi lui xuống đi! Nơi này không cần người hầu hạ!” Phượng Thương phất tay, lão bản quán sau khi hành lễ liền rời đi, lưu lại không gian riêng cho hai người. Phượng Thương ăn không nhiều lắm, suốt bữa ăn luôn cẩn thận gắp thức ăn cho Mộ Dung Thất Thất, vẻ ôn nhu hiền hòa của hắn khiến cho mọi người không thể tin được. Trong lời đồn, Quỷ vương nào có như vậy, chẳng lẽ lời đồn kia đều là nhầm sao?
Nhìn đến bộ dáng ôn nhu thân thiết của Phượng Thương, dân chúng thầm nghĩ trong lòng, nhất định những lời đồn kia về Quỷ vương đều là giả.
Cái gì thị huyết thành tánh? Cái gì mà hung tàn táo bạo? Người nam nhân ôn nhu bóc vỏ tôm vì nữ tử của mình, có thể là người ác độc tàn nhẫn sao?
Không ai có thể gắn Phượng Thương với Quỷ vương trong lời đồn là một được. Càng nhiều người nghĩ rằng, ắt hẳn có người đố kỵ với tài hoa của Phượng Thương nên mới ác ý tung ra những lời đồn này, mục đích là muốn chửi bới hắn! Lập tức, dân ý như nước sông, cuồn cuộn chảy về hướng Phượng Thương.
Lầu hai, kể từ khi Ph