
a!”
Vừa dứt lời, từ lầu hai có một đoàn người bước xuống, hiện ra trong mắt mọi người. Cầm đầu là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, mặt hồng bào nóng bỏng, ngực căng mông nở, một thân trang phục hoa lệ.
“Cổ Lệ, lời này của ngươi sai rồi! Không có cái xấu, lấy gì tôn lên cái đẹp chứ! Tựa như không có ác, sao có thể có thiện đối lập với nó a!”
Người nói lời này, là một nam nhân, làn da trắng nõn, lại vì giọng nói vịt cồ, hoàn toàn phá hư hình tượng của hắn. Nam nhân này, bộ dáng quá mức âm nhu, vòng eo còn tinh tế hơn cả nữ tử, ánh mắt của hắn như chuồn chuồn lướt qua mặt của Mộ Dung Thất Thất một chút, sau đó liền dừng lại trên người Phượng Thương. Ánh mắt kia, tràn ngập hồng quang mang ý chiếm hữu, giống như Phượng Thương là một bữa tiệc xinh đẹp, để người nhấm nháp.
“Long Đa, ngươi đừng có tranh đoạt với ta!” Nhận thấy tâm tư của Long Đa, Cổ Lệ một cước ngăn đối phương lại: “Nam nhân này, ta nhìn trúng, hắn là của ta!”
“A—-” Tiểu bạch kiểm nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng vàng: “Cổ Lệ, mỹ nhân, ai cũng yêu, ngươi nếu có khả năng, có thể đoạt đi, ta đây nguyện chịu thua!”
“Được!”
Không đợi Long Đa dài dòng, Cổ Lệ lắc lắc uốn éo người, đi về phía Phượng Thương.
Nữ nhân này, mang theo nụ cười câu hồn trên khóe miệng, ánh mắt không ngừng phóng điện với Phượng Thương. Nam nhân tản ra hàn ý khắp người thực rất hợp khẩu vị của nàng, đi khắp tứ quốc, ngủ với nhiều nam nhân như vậy, cho tới bây giờ nàng cũng chưa gặp nam nhân nào có thể khiến tâm nàng rung động, khiến cho nàng hận không thể lập tức hạ gục người đó.
Mắt của Cổ Lệ, giống như máy quét, quét Phượng Thương từ trên xuống dưới một lần. Không tồi, bả vai vừa rộng vừa gầy, thắt lưng đủ tinh tế đủ khỏe, vừa nhìn đã biết là một nam nhân có sức mạnh, nếu như có thể cùng nam nhân như vậy cá nước thân mật, vậy thực đúng là chuyện tình đẹp nhất thế gian. (TC: ta phỉ, ta nhổ….)
“Chàng là Nam Lân vương Phượng Thương? Ta là tuyển thủ dự thi lần này của Nam Phượng quốc, tên là Cổ Lệ, năm nay mười bảy tuổi, còn chưa gả cho người ta.” Đến lúc đến trước mặt Phượng Thương, Cổ Lệ bắt chéo kiều chân, ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu tự giới thiệu một cách nhiệt tình.
Khiến người ta kinh ngạc của nàng, bộ hồng bào kia của Cổ Lệ, thế nhưng chẳng che đi đôi chân đẹp kia. Màu da của nàng là màu tiểu mạch* khỏe mạnh, cho nên đôi chân lộ ra kia, tuy tinh tế nhưng lại rắn chắc hữu lực, cũng là màu tiểu mạch khỏe mạnh. Khi nàng nghiêng người về phía trước, mọi người mới phát hiện, áo của nữ nhân này chỉ chạy đến ngực, hai luồng màu mạch đè nén trong cổ áo, giống như bức thành đỏ che chắn chổ xung yếu, câu dẫn mắt người.
Con nai này, hẳn là cup E đi! Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ. Đúng là một con bò sữa hảo hạng a! Ngẫm lại chính mình, chính là khéo léo lả lướt B, trong lòng Mộ Dung Thất Thất bỗng nhiên dâng lên một loại tiếc nuối. Tuy rằng B cũng không tệ, nhưng kiếp trước của nàng chính là D ngạo nhân a! Vì sao xuyên qua một lần, thân cao chẳng những ngâm nước, mà ngay cả ngực cũng kém đến cỡ vậy a! Thấy Mộ Dung Thất Thất xem xét vòng 1 hoàn mỹ của mình, Cỗ Lệ cố ý rũ tóc xuống, ưỡn người về phía Mộ Dung Thất Thất, tựa hồ khoe với nàng, cũng như khiêu khích nàng ấy, ngay cả khóe miệng của Cổ Lệ, cũng hiện lên nụ cười tươi tràn ý gân hấn.
Không có nam nhân nào không thích nữ nhân đầy đặn, Cổ Lệ tuyệt đối tự tinh vào dáng người của mình! Vừa rồi nàng cũng đã nhìn qua Mộ Dung Thất Thất, bất quá chỉ là một nha đầu còn chưa phát dục, ngây ngô mười phần, lấy cái gì để sánh với nàng chứ?
“Vương gia,đây là lần đầu tiên người ta đến Bắc Chu quốc a, thật nhiều nơi đều chưa thăm qua đâu. Không biết Vương gia có thời gian hay không, có thể dẫn người ta ra ngoài ngao du được chứ?” Khi nói chuyện, dưới bàn. chân đẹp của Cổ Lệ huơ huơ về phía Phượng Thương. Không đợi Cổ Lệ tới gần, Phượng Thương nghiêng người trực tiếp một cước đá bay mỹ nhân.
“Bẩn –” Phượng Thương chán ghét nhíu nhíu mày, Như Ý đứng ở phía sau lập tức tiến lên cởi chiếc giày bị Cổ Lệ chạm qua, thay một chiếc giày sạch sẻ khác, chiếc giày bẩn kia cũng bị Như Ý lập tức vứt đi.
Một cước kia của Phượng Thương trực tiếp trúng ngay ngực Cổ Lệ, “răng rắc” một tiếng, tiếng kia mặc dù rất nhỏ, nhưng Mộ Dung Thất Thất lại nghe rất rõ ràng. Đáng thương hoa si*, cái xương sườn thứ tư nơi ngực trái bị gãy a! Một cước kia của Phượng Thương không nhẹ chút nào, xem ra có lẽ nữ nhân này phải nằm giường một thời gian ngắn rồi!
“Cổ Lệ, ngươi không sao chớ!” Long Đa vội vàng tiến lên đỡ Cổ Lệ dậy, Cổ Lệ đứng lên, cảm thấy phía ngực truyền đến một trận đau nhói, lúc này mới phát hiện mình gãy xương sườn.
“Tốt! Không tệ!” Cổ Lệ cắn răng, lấy ra thuốc mỡ bôi lên ngực, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Phượng Thương. Nam nhân này đủ mạnh mẽ, nàng thích! Cái loại nam nhân nhu nhược chỉ biết nịnh bợ mới chướng mắt nàng! Nam nhân là phải như Phượng Thương, đủ vị đủ lực đủ hãn mới tốt! Người nam nhân này, nàng chấm rồi!
Nếu Cổ Lệ nói ra suy nghĩ trong lòng, nhất định sẽ khiến mọi người bên cạnh tranh nhau nôn mửa. Trên đời s