
nhai.”
Nghe xong lời nói Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt thống khổ lắc đầu, “Không thể nào… Nguyệt Nhi không thể gặp hắn… Không thể nào!” Hoàn Nhan Liệt không chịu tin tưởng sự thật rằng Phượng Tà còn sống, hắn ta không phải đã bị chết cháy tại núi Nhạn Đãng sao, vì sao còn sống đến tận giờ? Hắn rốt cuộc đã tìm được Hoàn Nhan Minh Nguyệt như thế nào? Minh Nguyệt thật sự đi cùng hắn sao?
Vừa nghĩ tới trong mơ Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại liền rời đi, Hoàn Nhan Liệt lắc đầu, mắt ngấn lệ.
Hoàn Nhan Liệt như vậy, Hoàn Nhan Khang cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, tựa hồ trong ký ức của hắn, phụ hoàng hắn vẫn là người uy vũ quyết đoán, lúc này, nước mắt rơi đầy mặt, trong miệng hô “Nguyệt Nhi”, thật sự vẫn là phụ hoàng khiến hắn sùng bái sao?
Hoàn Nhan Liệt thương tâm gần chết, Tô Mi không để ý mà liên tục khua quạt.
Mẫu cổ trong bình ngọc đại khái có thể biết được kết quả của mình, không ngừng giãy dụa.
Theo nhiệt độ lên cao, hỗn hợp dầu nóng cùng thuốc Đông y cùng một chỗ, làm mẫu cổ đau đến không chịu được. Thân thẩ béo phì của nó, va chạm bình ngọc, phát ra âm thanh “thùng thùng”, nhưng quạt hương bồ trong tay Tô Mi lại không có chút nào chậm trễ. Bình ngọc dầu bắt đầu “bùm bùm cách cách”rung động, mẫu cổ còn đang đau khổ giãy dụa Lại qua một hồi lâu, âm thanh mới dần dần dừng lại.
“Tiếp tục! Đừng ngừng!” Minh Nguyệt Thịnh ở một bên chỉ đạo Tô Mi, “Cổ có linh tính, chúng nó có thể giả chết, phải đem vật trong bình ngọc nung cho cháy hết mới thôi!”
“Dạ!” Tô Mi đem tất cả tức giận đều phát tiết vào trên người mẫu cổ đáng thương. Tiểu thư cùng tiểu chủ tử như vậy, làm tâm tình Tô Mi rất không thoải mái! Hận mình không thể giúp Mộ Dung Thất Thất bớt khổ, không có cách nào giúp đỡ, cho nên tâm tình Tô Mi thật không tốt! Tiểu phiến tử trong tay quạt càng thêm lợi hại!
Hoàn Nhan Liệt chán chường ngồi dưới đất, Hoàn Nhan Khang tiến lên, muốn đỡ hắn, hắn lại tinh thần uể oải, không chịu, chỉ dựa vào tường ngồi dưới đất, trong miệng thì thào, “Nguyệt Nhi đừng rời đi, đừng rời đi…”
Con mắt Hoàn Nhan Liệt mất đi độ sáng, trống rỗng nhìn về phía trước, trong miệng không ngừng mà lặp lại lời nói như vậy, tựa như bộ dạng mình bị cha mẹ vứt bỏ, đáng thương bất lực, làm cho không người nào có thể tiếp tục hận hắn.
Mặc dù, quá trình giải cổ có xảy ra chút vấn đề, nhưng tổng thể mà nói, coi như là thuận lợi. Tấn Mặc giúp Hoàn Nhan Liệt cầm máu, hơn nữa nhét một viên dược vào trong miệng Hoàn Nhan Liệt.
“Tấn Mặc ——” tại thời điểm Tấn Mặc cho Hoàn Nhan Liệt uống thuốc, Hoàn Nhan Khang bắt lấy tay Tấn Mặc, “Có lẽ, ta mở miệng có chút vô sỉ, nhưng ta muốn cầu ngươi, giữ lại tánh mạng của ông ! Ông dù sao cũng là phụ hoàng của ta, dù sao đối với Bắc Chu quốc vẫn có công!”
Nhìn Hoàn Nhan Khang một hồi lâu, Tấn Mặc mở miệng, “Ta nguyên bản muốn giết hắn rồi, nhưng công chúa nói, người đáng hận tất sẽ có chỗ đáng thương… Cho nên, ngươi yên tâm, thuốc này chỉ làm hắn quên tất cả mọi chuyện, sẽ không lấy mạng của hắn.”
Hoàn Nhan Khang không dám yêu cầu xa vời rằng Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất có thể buông tha Hoàn Nhan Liệt, dù sao, ông làm việc thật sự thực quá đáng, làm Hoàn Nhan Khang lúc này đây, cảm thấy xấu hổ. Chỉ là, ông đã cho mình sinh mạng, chảy cùng một dòng máu, Hoàn Nhan Khang không đành lòng nhìn ông chết.
Chờ Hoàn Nhan Liệt ăn hết đan dược, Tấn Mặc giải khai huyệt đạo của Kính Đức, do huyết mạch không thông trong thời gian dài, mặt Kính Đức cứng ngắc biến thành màu đỏ tía (đỏ tím như máu bầm ak). Nhưng chuyện hắn làm đầu tiên sau khi được giải khai huyệt đạo không phải là kéo giãn gân cốt, mà là dập đầu với Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất,”Tạ ơn Vương Gia! Tạ ơn công chúa! Tạ ơn các ngươi buông tha Hoàng thượng! Tạ ơn!”
Cách đây rất lâu, Kính Đức đã nghĩ sẽ có một ngày như thế này, ngày mà việc làm của Hoàn Nhan Liệt sẽ bị người ta phát giác, Phượng Thương sẽ báo thù, nhưng Kính Đức thật không ngờ, Phượng Tà vẫn còn sống, hơn nữa Hoàn Nhan Minh Nguyệt có thể tỉnh dậy.
Xem ra, hết thảy đều là do trời định, Hoàng thượng cũng nên buông tay!
Dập cho đến khi đỏ đầu, Kính Đức mới đứng lên, đi đến bên người Hoàn Nhan Liệt. Lúc này, dược hiệu đã phát tác, Hoàn Nhan Liệt đần độn si ngốc, cười ngây ngô với Kính Đức, tựa hồ không nhớ ra được hắn là ai, Kính Đức thấy vậy, trong lòng nổi lên một trận chua xót.
“Hoàng thượng, nô tài sẽ một mực hầu hạ ngài! Ngài yên tâm!” Kính Đức cầm tay áo, giúp Hoàn Nhan Liệt lau vết máu bên miệng, xoay người, Kính Đức lần nữa hướng về phía Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất quỳ xuống.
“Vương Gia, kỳ thật nô tài biết được, những chuyện kia, một ngày nào đó chuyện ấysẽ bại lộ, Hoàng thượng đã làm chuyện gì, sớm muộn cũng sẽ bị người biết rõ. Kỳ thật, nô tài cũng giúp đỡ Hoàng thượng làm nhiều chuyện, nô tài cũng mang nghiệp chướng nặng nề… Hiện tại, nô tài không cầu gì khác, chỉ cầu có thể một mực hầu hạ Hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng đi chỗ nào, nô tài đều là nô tài của hoàng thượng, thỉnh Vương Gia có thể thành toàn!”
“Đư