
đi, không để cho Hoàn Nhan Khang nhìn thấy. Mấy ngày qua, mỗi lần Hoàn Nhan Khang chạy đến Nhiếp Chính vương phủ đều bị Mộ Dung Thất Thất đuổi ra khỏi Thính Tùng Lâu, đặt tên đẹp như thế mà nhân phẩm của người này thật không tốt một chút nào, nếu đối mặt Hoàn Nhan Khang khoảng thời gian dài, sự phát triển khoẻ mạnh của cục cưng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Mộ Dung Thất Thất đều vì cục cưng mà suy nghĩ, Phượng Thương cũng đứng bên cạnh thê tử của mình . Mặc dù biết rõ Mộ Dung Thất Thất gây khó khăn cho Hoàn Nhan Khang, bởi vì lúc trước Hoàn Nhan Khang nói những lời đó, nhưng Phượng Thương lần này vẫn thiên vị với Mộ Dung Thất Thất. Phải biết rằng, huynh đệ như tay chân, thê tử như là y phục bên mình . Y phục có thể giữ cho ấm cho hắn a, chức năng quan trọng như vậy, huynh đệ sao có thể so sánh được.
“Biểu ca, ngươi cũng quá cưng chìu biểu tẩu đi!”
Trong thư phòng, Hoàn Nhan Khang bày ra một bộ mặt thối, oán giận nhìn Phượng Thương.
Trước kia mỗi ngày đều cùng Tô Mi cãi nhau ầm ỉ, chưa bao giờ trải qua nỗi chia ly thống khổ này, lần này thì liên tiếp mấy ngày, đừng nói nhìn thấy Tô Mi, ngay cả thanh âm của Tô Mi cũng không nghe được, điều này đối với hắn thật sự là một sự hành hạ a.
Buổi sáng hắn nguyên lai muốn xông vào Thính Tùng Lâu, không nghĩ tới Cát Tường, Như ý đều canh giữ ở đó, còn là một bộ dáng nhất trí ăn ý như vậy , làm cho hắn nhất thời không khỏi lạnh run.
Đánh với một người, hắn còn miễn cưỡng, đánh với hai người, nhất là đối với tỷ đệ sinh đôi này, hắn không đánh lại.
Cuối cùng, Hoàn Nhan Khang chỉ có thể ôm hận, nước mắt lưng tròng, van xin Phượng thương, không nghĩ tới vừa mở miệng, Phượng Thương đã bảo vệ Mộ Dung Thất Thất , mở miệng liền nói: “Khanh Khanh nói dưỡng thai rất quan trọng, ngươi cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiểu bảo bảo khỏe mạnh” … Nói như vậy làm cho Hoàn Nhan Khang hận không thể lật bàn, nếu như hắn có can đảm.
“Nữ nhân của ta, ta tự nhiên đau lòng cùng cưng chiều vì nàng .”
“Biểu ca, ngươi có phải không có nhân tính hay không? Ngươi cùng biểu tẩu mỗi ngày ân ân ái ái, triền miên như vậy, ta cùng Tiểu Mi không thể gặp nhau, các ngươi đây rốt cuộc là muốn tác hợp chúng ta, hay là muốn chia rẽ chúng ta vậy?” Hoàn Nhan Khang che mặt, ra vẻ khổ sở, bất quá chiêu thức kia hắn dùng quá cũ đi, Phượng Thương cũng không bị hắn làm cho lay động.
“Hay là ngươi về chuẩn bị đám cưới đàng hoàng một chút! Chờ lúc động phòng hoa chúc, ngươi liền có thể nhìn thấy Tô Mi. Lúc trước ngươi không phải là muốn đi du ngoạn sao! Ngươi nếu không chịu được, cũng có thể đi du ngoạn trước ba đến năm năm sau rồi sau đó trở về cũng được !”
Bên trong giọng nói của Phượng Thương rõ ràng mang theo một tia trêu chọc, làm cho Hoàn Nhan Khang đỏ mặt.”Biểu ca, ngươi cũng đừng có giễu cợt ta! Nhìn biểu tẩu như vậy, ta trước tiên vẫn là nên lấy Tiểu Mi Nhi về để yên tâm. Cho dù đi, cũng mang nàng cùng đi theo! Đỡ phải đến lúc ta đi rồi biểu tẩu lại cướp người của ta !”
Không thể từ miệng của Phượng Thương cầu xin được gì, Hoàn Nhan Khang chỉ có thể chán nản trở về Tiêu Dao Vương Phủ.
Hoàn Nhan Khang đi chưa tới một lát, Mộ Dung Thất Thất vào thư phòng.”Làm sao, A Khang lại tới náo loạn chàng?”
“Chậm một chút , nương tử!” Kể từ khi biết được Mộ Dung Thất Thất mang thai, Phượng Thương so với nàng còn khẩn trương hơn, vừa thấy Mộ Dung Thất Thất xuất hiện, Phượng Thương lập tức buông tấu chương xuống, bước nhanh đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất, thật cẩn thận dìu nàng, “Cẩn thận một chút!”
Phượng Thương như vậy,khiến Tố Nguyệt theo sau Mộ Dung Thất Thất trêu chọc, cười ra tiếng, “Cô gia thật là cưng chiều tiểu thư!”
“Đến đây , cẩn thận!”
Chờ sau khi Mộ Dung Thất Thất ngồi xuống, Phượng Thương mới thở phào nhẹ nhõm, hắn rất lo lắng a, Mộ Dung Thất Thất cười lắc đầu, “Ta mang thai, chàng còn khẩn trương hơn ta, đợi tới lúc ta sinh cục cưng ra, cục cưng còn chưa ra đời, đến khi đó chàng có thể ngất xỉu trước hay không?”
Mộ Dung Thất Thất chọc Phượng thương đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên hắn làm phụ thân, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cộng thêm trong thân thể Mộ Dung Thất Thất còn có cổ độc, cho nên tự nhiên là khẩn trương hơn một chút.
“Thật ra thì không cần lo lắng như vậy , thuận theo tự nhiên tốt nhất. Chàng căng thẳng như vậy, ngược lại còn khiến ta lo sợ, vạn nhất ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng, thật không tốt !”
Mặc dù nói như thế, nhưng Phượng Thương vẫn âm thầm lo lắng, nhất thời qua nửa khắc vẫn không cách nào tiêu trừ, huống chi hắn nghĩ Mộ Dung Thất Thất chỉ muốn an ủi hắn, cho nên hắn nghĩ lát nữa có lẽ nên qua chố Tấn Mặc, thỉnh giáo hắn làm sao để làm một phụ thân tốt.
Đi theo cùng Tố Nguyệt, là phu quân của nàng- Nạp Lan Tín, hai người rất vui mừng khi nhìn thấy Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ân ân ái ái, thấy chủ tử nhà mình như vậy đối với thê tử, Nạp Lan Tín chuyển mắt đến bụng của Tố Nguyệt. Xem ra chính mình còn phải cố gắng nhiều hơn một chút, tranh thủ sớm một chút tạo tiểu oa nhi a!
“Cô gia, tiểu thư, đã tra ra manh mối chuyện Bạch Ức Nguyệt bị tập kích lần trước.”
Đan