
ào Nam Phượng quốc, Cổ cô nương đã cho bồ câu đưa tin về rồi.”
“Ừ, trẫm đã biết.”
Sau đó, Minh Nguyệt Thịnh vẫn lặng im không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng mình, nhìn mây bay trên bầu trời. Phúc Nhĩ chậm rãi lui qua một bên chờ Minh Nguyệt Thịnh, chờ đến tận mặt trời lặn xuống núi, tia nắng cuối ngày le lói, Minh Nguyệt Thịnh vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Thân ảnh cô đơn của Minh Nguyệt Thịnh khiến Phúc Ngươi thở dài trong lòng. Chuyện của Minh Nguyệt Thịnh, nô tài như hắn không nên lăm miệng, nhưng mà nhìn thấy chủ tử như vậy, Phúc Nhĩ vẫn rất đau lòng Minh Nguyệt Thịnh. Dù sao, hắn nhìn Minh Nguyệt Thịnh lớn lên, bầu bạn cùng hắn suốt khoảng thời gian ở Tây Kỳ quốc, trong đầu hắn luôn xem Minh Nguyệt Thịnh là con mình mà thương yêu.
Chỉ là, đời người a, nếu không nhấp nhô, vậy không gọi là đời người rồi.
Sau khi Cổ Đức ra khỏi nội cung, đám đại thần đợi bên ngoài lập tức tiến lên vây lấy ông: “Thừa tướng đại nhân, bệ hạ nói như thế nào? Rốt cuộc bệ hạ có thái độ gì?”
Những đại thần này vội vàng, đều bởi nữ nhi trong nhà đều đã lọt vào đám tú nữ, cho nên thái độ của Minh Nguyệt Thịnh, quyết định sự hưng suy sau này của gia tộc họ. Từ khi Minh Nguyệt Thịnh đăng cơ đến nay, vẫn không nạp bất kỳ phi tần nào, khiến cho đám đại thần này đợi đến sốt ruột.
Nói trắng ra là, bọn họ không quan tâm con gái của mình phải chăng có được sủng ái, mà là Hoàng thượng có chịu tiếp nhận phương thức trai đổi loại ích ngươi tới ta đi như kia hay không.
Cổ Đức đã lăn lộn trong triều nhiều năm, tất nhiên biết rõ ý nghĩ trong lòng những người này. Không thể trách bọn họ bợ đỡ, nịnh hót, ích kỷ, khi triều đại đổi thay đều như thế. Chỉ có móc nôi lợi ích của gia tộc bọn họ với hoàng gia, mới có thể khiến đám đại thần này an tâm. Nếu không, gần vua như gần cọp, không cùng nhận thức, không đạt được lợi ích chng, vạn nhất đế vương trở mặt, vậy chẳng phải là gặp chuyện không may?
Thấy Cổ Đức không nói chuyện, có người nóng nảy: “Thừa tướng, ngài mau cho cái tin chính xác đi! Rốt cuộc là bệ hạ có ý gì? Chúng ta đều đang đợi tin của nàng đây này!”
“Đúng vậy a, Thừa tướng, bệ hạ cũng không còn nhỏ tuổi, rốt cuộc hắn định khi nào tuyển tú? Bên ngoài đều có vài tin đồn kìa, ta sợ cứ tiếp tục như vậy, sẽ ảnh hưởng đến bệ hạ a!”
“Tin đồn gì?” Nghe nói thế, Cổ Đức nhướng mày, hắn mới trở về Tường tộc một chuyến, trong kinh thành có tin gì bất lợi với Minh Nguyệt Thịnh rồi hả?
“Thừa tướng, lời này cũng không phải ta nói, ngài đừng trách ta!” Người nọ bị Cổ Đức nhìn chăm chú liền vội vàng xua tay bảo việc này không có chút quan hệ nào với mình: “Các vị đồng liêu có lẽ đều từng nghe qua những lời nầy
Lúc nói lời này, biểu cảm của đám đại thần bên cạnh có chút ít không được tự nhiên, thế nên Cổ Đức mới biết, trong kinh thành thật sự có chuyện chỉ trích Minh Nguyệt Thịnh không tuyển hậu.
“Rốt cuộc đồn cái gì?”
“Cái này…” Quanh co cả buổi, có giọng nói lý nhí trả lời Cổ Đức: “Bên ngoài đều đồn bệ hạ yêu thích nam sắc.”
Lời này vừa được nói ra, đám đại thần đều ngừng thở, cẩn thận từng li từng tý nhìn Cổ Đức. Không nghỉ sắc mặt Cổ Đức vốn đang trầm xuống, bỗng “ha ha” cười to.
“Đây quả thực là vớ vẩn, cực kỳ vớ vẩn! Bệ hạ là nam nhân khỏe mạnh, sao lại yêu thích nam sắc chứ! Hoàn toàn là lời đồn nhảm…”
Có người thông mắt bắt được một chút ý mẫn cảm trong lời của Cổ Đức, lập tức mở miệng hỏi: “Thừa tướng, ý của ngài là, bệ hạ đồng ý tuyển tú rồi hả? Vậy thì tốt quấ”
Không để Cổ Đức kịp giải thích, một đám người đều quỳ gối trước hoàng cung, hô lớn: “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Các ngươi…” Cổ Đức vừa mở miệng, đám đại thần kia đều tủm tỉm cười, đứng lên: “Thừa tướng, đa tạ! Ngài quả thật là đại công thần của Nam Phượng quốc ta a!”
“Không phải, các ngươi….”
“Thừa tướng, đa tạ ngài!”
“Vẫn là thừa tướng lợi hạ, Thừa tướng vừa ra tay, bệ hạ liền quyết định tuyển tú!”
“Đúng vậy, đúng vậy a! Thừa tướng đúng là đại đại công thần a!”
Đủ mọi lời tâng bốc bao lấy Cổ Đức, khiến cho ông không thể phân biệt thật giả. Đợi đến khi Cổ Đức hiểu ra, những người kia đều rời đi rồi, xa xa truyền đến tiếng cười vui của đám đại thần.
“Một đám hồ ly!” Cổ Đức thở ra một hơi, lần này ông bị đám người này hại thảm rồi! Không đợi ông nói hết lời, đã xuyên tạc lời của ông, không bao lâu sau chắc chắn toàn bộ người trong kinh thành đều sẽ biết Minh Nguyệt Thịnh muốn tuyển tú, đến lúc đó ông phải giải thích như thế nào với Hoàng thượng? Việc này có tính là một hiểu lầm mang ý tốt hay không?
Có điều, không đầy một lát, vẻ bất đắc dĩ trên mặt Cổ Đức biến thành cực kỳ vui vẻ. Nói không chừng chuyện này sẽ tạo nên một cơ hội xoay chuyển, không chừng Minh Nguyệt Thịnh dưới áp lực của bách tính sẽ không thể không tuyển tú! Chỉ là trước đó, ông phải “cúi đầu nhận tội”, cũng để cho Minh Nguyệt Thịnh có thể kịp chuẩn bị tâm lý.
Khi Minh Nguyệt Thịnh quay lại từ ngự hoa viên, phát hiện Cổ Đức vẫn còn ở trong ngự thư phòng, lão già ngoan cố này, thật đúng khiến Minh Nguyệt Thịnh đau đầu.
“Thừa tướng, chẳng lẽ ngài muốn ở lại nội cung dùng cơm cùng trẫm?” M