
không phải bởi vì nơi này là ngự hoa viên của hoàng thất, mọi người còn cho là đến Tiên giới, gặpđược tiên nhân.
"Ngài ấy là Long Dận Kỳ hay là Long Dận Lân a? Nghe nói bọn họ là sinh đôi, không phân biệt được!"
"Hẳn là Tam Thiếu, Long Dận Lân! Phía ngoài đều nói Tam Thiếu là một người có bộ dáng giống thần tiên, không ăn khói lửa nhân gian, hơn nữa có một đôi mắt màu tím mê hoặc nhân gian, nhất định là Tam Thiếu! Vả lại, Nhị Thiếu đã đính hôn, Tấn Ái Uyển là tân nương mà Trấn Quốc công chúa tự mình chọn cho Nhị Thiếu, hai người
thanh mai trúc mã, như hình với bóng, bên cạnh người kia không có cô gái, nhất định là Tam Thiếu!"
"Wow —— Tam Thiếu quả thực là quá anh tuấn rồi, thái tử điện hạ cũng không có đẹp trai như Tam Thiếu!"
Một đám mê trai. . . . . . Chẳng lẽ các ngươi không biết, bản thiếu gia
từ nhỏ ngâm mình trong nước thuốc mà lớn lên, thính lực rất tốt, các ngươi khen ngợi bản thiếu gia
có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cho là bản thiếu gia nghe không được? Long Dận Lân trong lòng suy nghĩ, trên mặt biểu tình
vẫn như cũ.
Hắn mới không cần giống như đại ca và nhị ca, bị một nữ nhân buộc chặt, từ đó vướng bận vợ con, cả đời cứ như vậy xong. Hắn muốn theo đuổi tình yêu tự do, mới không cần thứ tình yêu
chán ghét đó. Khanh khanh ta ta, anh anh tôi tôi có ý nghĩa gì? Có thời gian, còn không bằng kiếm một ít độc dược để chỉnh người, hắn còn không có chơi đủ đâu!
Vả lại, cô nương giống như Đại tẩu và Nhị tẩu, là cực kỳ hiếm có. Nhìn đại ca nhị ca cùng bọn họ sống với nhau, giống như Phượng
Thương và Phượng Thất Thất. Nữ nhân khác, đều chỉ thấy được dung mạo vàthân thế cao quý của hắn Nếu hắn là tiểu tử nghèo rớt mồng tơi, không biết những nữ
nhân này sẽ biến thành một bộ mặt như thế nào đây!
Cảm thấy buồn bực, Long Dận Lân đi vào bên trong ngự hoa viên đi dạo một chút, không nghĩ tới bởi vì ... khuôn mặt này, bất kể đi chỗ, hắn cũng sẽ trở thành tiêu điểm cho muôn người nhìn ngắm. Nếu không phải
là ngày sinh nhật của cậu, hắn cũng không nguyện ýđến nơi có một đống nữ nhân này.
Đang suy nghĩ miên man, Long Dận Lân chợt nghe
thấy một tiếng ca.
Thiếu niên hùng tâm vốn cao ngất
Chí khí hào hùng không sợ bão táp
Hoa xuân thực sự không tàn sao
Năm tháng dần phai nhạt
Đơn độc tiếng đàn trống rỗng lúc ẩn lúc hiện
Thu Nguyệt treo trên bầu trời dao động cùng gió
Mùa hè đã phân chia ngày và đêm
Tuổi tác có bao nhiêu để mất đi
Đến tột cùng ai có thể sáng tỏ
Chưa từng khinh cuồng người uổng còn trẻ
Phồn hoa Hồng Trần trung mặc ta tiêu dao
Nâng chén trăng rằm say nhìn mỹ nhân cười
Tối nay có Quân làm bạn
Bóng đêm có bao nhiêu mềm mại
Cao bằng hát một khúc ca dao
Nghe lời ca, khóe miệng Long Dận Lân cong lên,
nụ cười này, giống Phượng Thương như đúc. Hắn hình như phát hiện ra chuyện thú vị, liền theo tiếng ca tìm đi qua.
Chỉ thấy, một chỗ hoa đào nở rất diễm lệ. Bên trong rừng hoa đào dặm, lại có một bàn đu dây. Một thân ảnh mảnh khảnh đang đung đưa ngồi ở trên đó, tiếng ca này, chính là từ trong miệng nàng kia phát ra.
Thời điểm Long Dận Lân nhích tới gần, Hoàn Nhan Thần Hi liền thấy được người này. Không cần đoán, chẳng qua là nhìn lớn lên, nàng cũng biết thiếu niên tuấn mỹ
này là Long Dận Lân nhi tử của Phượng Thương bá bá .
Mọi người đều nói con cái của Phượng Thương vàPhượng Thất Thất rất xuất chúng, khoảnh khắc nhìn thấy Long Dận
Lân, trong mắt xinh đẹp Hoàn Nhan Thần Hi nhiều hơn một phần kinh ngạc.
Hồi lâu không thấy, thiếu niên này lại biến hóa
lớn như vậy.
Đôi mắt lạnh lùng, cao ngạo, bướng bỉnh kia,
giờ phút này lại biểu lộ ra một tia tìm tòi cùng nghiên cứu. Nếu không phải bởi
vì mình có hai đời kinh nghiệm, Hoàn Nhan Thần Hi nhất định sẽ bị Long Dận Lân mêhoặc, nhưng dù sao nàng cũng là nhân sĩ *( tầng lớp trí thức) xuyên
qua, thiếu niên tuấn mỹ này mỹ thì mỹ, nhưng trong lòng của nàng số tuổi so với hắn thành thục
hơn nhiều.
Hoàn Nhan Thần Hi không có bởi vì Long Dận Lân xuất hiện mà dừng lại, nàng đu bàn đu dây như cũ, trong miệng ngân nga ca từ《 tiêu dao du 》. Xuyên
qua tới đây, có cha Mẹ thương yêu mình, còn có thân phận công chúa hoàng thất, Hoàn Nhan Thần
Hi rất thỏa mãn, cuộc sống mễ trùng* ( con sâu gạo) như
vậy là cuộc sống kiếp trước mà nàng hướng tới .
Kiếp trước bận rộn, vì muốn trở thành chuyên viên mô giới xuất sắc,
nàng kính dâng tuổi thanh xuân của mình. Hôm nay trọng sinh, cũng sẽ không
giống như trước đây rồi, nàng muốn hưởng thụ hiện tại, làm một người lười
biếng ban ngày phơi nắng, buổi tối phơi trăng sáng.
Thấy cô nương kia cũng không có chú ý đến mình nhiều, Long Dận Lân
thấy hứng thú. Từ nhỏ đến lớn, bất kể đi chỗ, hắn cũng sẽ thấy hoa si*( ý nói những cônương bị mê hoặc bởi bề ngoài của hắn). Thế nhưng, hôm nay xuất hiện một thiếu nữ không bị bề ngoài
của hắn mê hoặc, điều này đối với Long Dận Lân mà nói, giống như xuất hiện một món đồ chơi thú vị, khiến cho hắn có hứng thú.
Thế nhưng, trích tiên sẽ phải có bộ dạng của trích tiên, mặc dù dạng như vậy là tới mê hoặc thế nhân, hắn sẽ không để ý người xa lạ ngụ