Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212603

Bình chọn: 8.5.00/10/1260 lượt.

iểm người phêduyệt tấu chương, vừa nghe đến tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu, muốn biết có phải thái giám truyền đến tin Phượng Hoàng Tiểu chủ hay không. Lần

lượt thất vọng, khiến cho sắc mặt của Tiên Hoàng càng phát ra

ngưng trọng, cũng khiến cho người càng thêm gầy.

Phượng Hoàng Tiểu chủ cứ biến mất như vậy, ngay

cả người nhà của nàng cũng không biết nàng đi nơi nào. Nhìn Phượng Thất Thất viết tin tới,

Tiên Hoàng mới hoàn toàn nóng nảy. Phượng Hoàng vẫn hiếu thuận, sẽ không liên

lạc với người nhà, nhưng lần này ngay cả người trong nhà cũng không biết nàng đi đâu, Tiên Hoàng khẳng định nàng xảy ra chuyện.

Phượng Kiêu bị Tiên Hoàng gọi về, Tiên Hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngài ấy, còn mình mang theo những

phong thư Phượng Hoàng Tiểu chủ viết, bắt đầu truy tìm dấu chân Phượng Hoàng Tiểu chủ. Nói văn vẻ một

chút là, Tiên Hoàng đi qua đường nàng đi, uống qua súp nàng hưởng. . . . . . Tiên Hoàng từ phong thư thứ nhất

bắt đầu, đi theo dấu chân mỗi phong thư, đi tìm kiếm tung tích Phượng Hoàng Tiểu chủ:.

Ngược lại với thái độ của Tiên Hoàng, Phượng

Thất Thất tựa hồ một chút cũng không lo lắng cho nữ nhi, cũng không có phái người tìm kiếm Phượng Hoàng Tiểu chủ.

Chuyện này có chút khác thường, ta đã nhận ra, lại không nói cho Tiên Hoàng, chỉ là đi theo người một đường xóc nảy, cuối cùng tới thành Tây Lương,

từng là kinh đô của Tây kỳ quốc.

Đến lúc này, Tây kỳ quốc đã trở thành quốc thổ của Nam Phượng quốc nhiều năm, lần nữa trở

lại địa phương mình bị cầm tù mười năm, trong lòng ta có rất nhiều cảm xúc.

Phong thư cuối cùng của Phượng Hoàng Tiểu chủ

từ nơi này phát ra, về sau cũng không có tin tức của nàng nữa.

Ta cùng Tiên Hoàng mang theo bức họa của Phượng

Hoàng Tiểu chủ, dán khắp nơi, để cho người ta hỗ trợ tìm kiếm tung tích của Phượng Hoàng

Tiểu chủ, ở lại chính là một tháng.

Trong một tháng này, ta nhìn Tiên Hoàng từ nam

nhân thành thục anh tuấn trở nên lôi thôi, trên chiếc cằm sạch sẽ của người, bây giờ đã mọc ra một tầng râu ria, nhìn qua vô cùng chán chường, vô cùng uể oải không phấn chấn.

"Phúc Nhĩ, ta đã mất đi nàng." Tiên Hoàng nhìn đám người đi lại trong thành Tây Lương, nói với ta. Trong lời nói, có vô cùng hối hận, khiến cho ta trong lòng thương tiếc vị Quân

Vương này.

Tiên Hoàng là người trong cuộc sợ rằng không

biết, tình yêu của người đối với nàng yêu, ở thật lâu trước kia liền từ sủng

nịch của trưởng bối đối với vãn bối, chuyển thành sủng ái của nam nhân đối với nữ nhân.Đều nói kẻ trong cuộc thì mê, ta mặc dù đứng xem, lại không thể nói.

"Thúc thúc, đây là một tỷ tỷ để cho ta đưa cho ngài."

Trong lúc Tiên Hoàng lâm vào cô đơn một lần

nữa, một tiểu oa nhi chải có kiểu đầu hình ấm trà chạy tớiđây, kín đáo đưa cho Tiên Hoàng một tờ giấy, vừa cười vừa chạy đi.

Chẳng biết tại sao, thời điểm nhìn đến cảnh tượng này, trong lòng ta đột nhiên có cảm giác có hi vọng. Không đợi ta kịp phản ứng, Tiên Hoàng đã không để ýhình tượng nhanh chân bỏ chạy.

Thứ cho ta tuổi già, thật sự không so được với Tiên Hoàng, chỉ có thể mướn xe ngựa đuổi tới, chờ đuổi theo Tiên Hoàng, chúng ta đã đến bên hồ, một chiếc thuyền nhỏ dừng ở bên bờ, tựa hồ đang đợi chúng ta.

Khi chúng ta ngồi thuyền tới đến trong hồ, trên thuyền lớn một trận tiếng đàn truyền đến. Khi đó, ta rõràng thấy tay Tiên Hoàng run rẩy, là nàng, chỉ có nàng mới có thể đàn ra giai điệu tuyệt vời đến như vậy.

Làm một nô tài đúng quy cách, ta không cùng Tiên Hoàng đi tới, mà là đem nơi này để lại cho bọn họ.

Mặc dù vậy, ta vẫn nghe được thanh âm của Phượng Hoàng Tiểu chủ, ta thề, ta chỉ nghe được một câu nói, câu nói kia nói như thế này.

"Ban đầu, ngươi gặp mẹ ta ở trên con

thuyền, rồi sauđó yêu nàng. Hiện tại, ngươi ở nơi này gặp phải ta, cóthể hay

không, cũng yêu ta một lần?"

Chuyện về sau, ta cái gì cũng không biết, mặc dùngươi ép hỏi ta, ta cũng vậy không rõ ràng xảy ra chuyện gì lắm. Tha thứ ta là lão nhân, lão nhân đều dễ dàng mau quên, rất nhiều rất nhiều

chuyện, ta cũng không nhớ được.

Có lẽ, ngươi sẽ nói ta giả bộ ngu. Ngài nói đúng! Làm một nô tài sinh sống trong hoàng cung được một giáp, có thể còn sống, nhất định có phương thức sống sót hơn nữa bảo vệ tánh mạng. Ví dụ như ta, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, cũng rõ ràng lúc nào làm người biết chuyện, lúc nào làm người hồ đồ.

Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, sau khi ở nơi này, Tiên Hoàng phụng

bồi Phượng Hoàng Tiểu chủ đi Ung châu truy phong nhai. Ta tuổi già, Tiên Hoàng thương cảm, không để cho ta đi theo, về phần chuyện đã xảy ra lúc ấy, ta cũng vậy một mực không biết.

Chuyện ta duy nhất biết đến, chính là kết cục của câu chuyện này theo khuôn sáo cũ rích đó là, Tiên Hoàng và Phượng Hoàng Tiểu chủ sống hạnh phúc bên nhau, cho nên có người, bao gồm ta đây cái lão thái giám già không thể già hơn nữa, cuộc sống rất vui vẻ.

Tháng tám, nắng gắt như lửa, một thương đội ở dưới chân núi Đại Ngu chậm rãi di chyển.

"Mẹ kiếp , nóng quá." Dẫn đầu Tống Hi vừa lau mồ hôi ở trên mặt vừa nói, "Nhiệt độ cứ như vậy, chờ đến Ngư quan, ta con Mẹ n


Ring ring