
đi! Chỉ có lão nương dạy dỗ người, nào có người dạy dỗ ta? Quan trọng nhất
là, chỉ số thông minh của lính tráng không cao! Ta không cần kẻ ngu ngốc... Một
lần gả cho kẻ ngu ngốc đã đủ xui xẻo, còn gả kẻ thứ hai.”
Bưng bát cơm, Nhạc Phương
có chút mờ mịt. Mỗi lần Phức thân vương cảm xúc kích động, sẽ văng ra một đống
từ vựng nghe không hiểu lại không có ăn khớp.
Nhưng ý tứ đại khái đã
hiểu.
Chờ nàng uống xong canh,
xoa xoa miệng. Ý nghĩ chuyển một cái, lại lộ ra điệu cười xấu xa, “Như thế nào,
Nhạc Phương, ngươi lo lắng ta tuyển ngạch phụ đến ngược đãi ngươi?”
Nhạc Phương ăn nửa chừng
thiếu chút nữa sặc, ho khan vài tiếng, “Không, không phải.”
“Hay là ngươi bắt đầu
luyến tiếc ta ?” Mộ Dung Phức nháy một con mắt, cười đến càng tà ác.
“Mới, mới...” Nhạc Phương
muốn nói không phải, nhưng lời đó cũng không thật lòng. Muốn nói là phải... Hắn
lại không có da mặt kia.
Tuy rằng từng bị buộc bán
trôn nuôi miệng mười mấy năm, nhưng hắn vẫn kiên trì một thái độ hờ hững xuất
trần. Khanh vương gia chính là thích sự đau thương bị buộc không thể không
khuất phục này của hắn, mới có thể sủng hắn nhiều năm như vậy.
Từ trong xương tủy, hắn
vẫn là… mỹ thiếu niên thực thanh thuần.
Đối mặt với bức bách cao
độ, hắn còn biết dùng sự thờ ơ không đếm xỉa đến. Nhưng Phức thân vương luôn
thẳng thắn như vậy, thẳng thắn đến thô lỗ, hắn không biết làm sao bây giờ.
“... Điện hạ, ta cáo lui
đi rửa mặt chải đầu trước.” Hắn mặt đỏ tai hồng muốn chạy trốn.
“Hắc, gia. Ngươi còn chưa
trả lời ta đâu.” Mộ Dung Phức níu tay áo hắn.
“Điện, điện hạ... Đừng
như vậy...” Hắn hoảng, “Đợi chút Tước Nhi sẽ tới dọn dẹp bát đũa...”
“Được rồi.” Mộ Dung Phức
buông tay, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngờ lại nghe thấy nàng nửa
ỡm ờ nửa thúc giục một câu, “Gia đi nhanh về nhanh, nô chờ người đấy.”
“Không, không dám...” Hắn
xoay người bỏ chạy, thiếu chút nữa ngã nhào, chạy tới cửa, hắn mới nghĩ đến
không đúng, mặt mũi nghiêm túc, đáng tiếc gương mặt đỏ bừng tiết lộ cảm xúc của
hắn, “Điện, điện hạ... Loại ... Loại xưng hô này, không, không thể nói nữa!
Trên dưới loạn hết, không thể!”
“Gia, ngươi nói xưng hô
gì cơ?” Mộ Dung Phức ném cái mị nhãn cho hắn.
Hắn lập tức chạy. Đã chạy
ra đi rõ xa rồi, còn nghe Mộ Dung Phức cất tiếng cười to.
Phức thân vương về cơ bản
là một thân vương giản dị... so với những hoàng thất hậu duệ quý tộc khác.
Chỗ duy nhất xa hoa của
nàng đại khái là phòng tắm. Vì hắn, còn đặc biệt cải biến phòng tắm, ngăn đôi
bể, bởi nàng phát hiện Nhạc Phương dường như có bệnh cuồng sạch sẽ.
Nằm ở bên bể tắm thuộc về
mình, Nhạc Phương vô cùng lo lắng, khuôn mặt vẫn nóng bừng bừng.
Thân vương tồi bại này...
Luôn lấy khốn quẫn của hắn làm vui.
Kỳ quái. Khanh Vương gia
cũng rất thích chọc giận hắn, hành hạ hắn. Nhưng hắn chỉ cảm thấy vô cùng chán
ghét. Nhưng Phức thân vương thì...
Hắn chỉ cảm thấy khốn
quẫn, ngượng ngùng, xấu hổ muốn chết.
Hút một hơi lớn, hắn chìm
vào trong hồ tắm tựa như trốn tránh.
Hắn thích nước.
Trước kia lúc ở nam quán
ngày ngày bị đánh bị đói, hắn thường ngắm nhìn sông Vĩnh Định ngoài lầu nam
quán (chú thích). Hàng năm, vỡ đê liên miên. Nhưng bình thường, nước sông vô
cùng ôn nhu, cuồn cuộn chảy xuôi, để hắn nhớ tới quê hương đã rất mơ hồ.
Nhưng sông Vĩnh Định
khiến hắn yêu thích như vậy, lúc hắn tám tuổi, thiếu chút nhấn chìm nam quán.
Nước, ôn nhu dễ thân là
thế, thời điểm tất yếu, lại nóng nảy điên cuồng là vậy.
Nhưng hắn nguyện ý điên
cuồng, nóng nảy. Tốt nhất nhấn chìm cả nam quán, tốt nhất hắn cũng chết đuối
luôn đi. Sẽ không bị đánh bị đói nữa, không bị mấy người kỳ quái sờ loạn nữa,
cũng không còn đau đớn nữa.
Hắn ngồi ở lầu các, không
hề sợ hãi, nhìn sông Vĩnh Định cuồng loạn ngập trời.
Cuối cùng hắn vẫn không
chết đuối. Sau này hắn vào Khanh Vương phủ, cách sông Vĩnh Định rất xa rất xa.
Lại sau này, hắn nhìn
thấy Tiểu công chúa chấp chưởng Hình bộ, biết nàng được xưng tụng là “Thiết
Quan Âm” .
Lúc ấy, hắn cảm thấy,
Tiểu công chúa, chính là sông Vĩnh Định, chính là nước. Bình thường ôn nhu dễ
thân, lúc bị chọc giận nóng nảy điên cuồng, gột sạch hết thảy tội nghiệt.
Biết nàng sở dĩ được xưng
tụng là “Thiết Quan Âm”, là bởi vì Hình bộ Đề đốc này không yêu vàng bạc châu
báu, chỉ uống một loại trà, chính là Thiết Quan Âm. Đương nhiên cũng là ngầm
trào phúng nàng cứng đầu, giống như là tượng thần bằng sắt.
Kể từ lúc đó, hắn cũng
chỉ uống Thiết Quan Âm.
Hắn trồi lên khỏi mặt
nước, ho lớn vài tiếng, vuốt vuốt đôi mắt đỏ hoe, thở hổn hển một lúc.
Không hiểu nổi mình bị
làm sao nữa. Lời nói khùng điên kiểu gì chưa nghe qua, sao bây giờ có thể thẹn
thùng thành như vậy? Hắn âm thầm mắng bản thân mình.
Trước khi say nước, hắn
rầu rĩ trèo lên, mặc chỉnh tề, cự tuyệt hảo ý của Tước Nhi, tự mình từ từ lau
tóc.
“Vì sao ngươi không nghe
ta?” Tước Nhi u oán nói, “Thân vương bây giờ thích ngươi như thế... Ngươi nên
đòi được ban thưởng đi, nếu không tương lai chúng ta làm thế nào?”
Nhạc Phương có hơi không
được tự nhiên xê dịch cái