
g nhiên phía liên đội bên cạnh vang lên một tràng cười còn to hơn, Lục Quyển Nhĩ quay sang nhìn, một nam sinh cao lớn đang bị kéo lên phía trước. Khác với Lục Quyển Nhĩ, vấn đề của anh ta không nằm ở việc buộc
ba lô, mà là ba lô của anh ta không giống với mọi người, những bông hoa
nhí trên mặt vỏ chăn bị lộn ra ngoài, như một lời tố cáo ngay trên tấm
lưng rộng.
Chính là anh ta! Thị lực của Lục Quyển Nhĩ vô cùng tốt. Anh ta chính
là người dùng cô để sang sông, rồi vội vã qua cầu rút ván! Người ta nói
gieo gió gặt bão, quả không sai, cô mủm mỉm cười, dễ chịu quá! Cuộn
chiếc vỏ chăn trong tay lại, nhặt mấy cuộn tất lên, phủi phủi bụi đất
bám trên đó rồi nhét vào túi áo quân trang phía trước, ngoan ngoãn đứng
chờ bị xử lý.
Không lâu sau, tiếng còi lại lần nữa vang lên, tiếp theo sẽ là cuộc
hành quân ngắn 3km. Lục Quyển Nhĩ và cậu nam sinh kia coi như trong hoạ
có phúc, vì lí do ba lô không phù hợp phải ở lại sân vận động để luyện
tập buộc lại cho tới khi thành thục mới thôi.
"Em tên là gì?"
Lục Quyển Nhĩ vừa trải chiếc vỏ chăn xuống đất, anh bạn bên cạnh mở miệng bắt chuyện.
Cô bĩu bĩu môi, không thèm để ý.
Chẳng phải cô thù dai, vừa rồi anh ta cũng đã bị bẽ mặt trước đám
đông, hơn nữa cũng nhờ đó mà cô được giải vây. Việc xảy ra trước đó, cô
không muốn nhắc lại nữa. Chỉ có điều cô cảm thấy phẩm chất của người này không được tốt, không cần phải quan tâm.
"Sao coi thường người khác vậy?" Anh ta sán lại gần, "Chúng ta dù sao cũng có thể coi là những người anh em cùng cảnh ngộ, không giúp đỡ được nhau thì cũng nên cổ vũ lẫn nhau chứ, thể hiện tình bạn giai cấp cũng
là điều tốt. Anh là Đinh Mùi, chữ Đinh trong Giáp Ất Bính Đinh, Mùi
trong giờ mùi."
Lục Quyển Nhĩ lại bĩu môi, dùng thiên can địa chi để đặt tên, đúng là vừa tiện lại vừa dễ nhớ.
Đinh Mùi thấy cô bạn vẫn không thèm chú ý tới mình, đột nhiên nói,
"Em không cho anh biết tên, vậy anh gọi em là bít tất nhé. Tất của em
cuộn tròn thật đấy, ha ha!" Anh ta nói xong tự mình cười lăn ra đất.
Lục Quyển Nhĩ nghe thấy vậy, vốn cơn giận đã tiêu tan giờ lại như
bùng lên, là ai đã khiến cô phải mất mặt như thế, chẳng phải chính là
anh ta! Thế mà anh ta còn dám ở đó mà nhăn nhở cười! Không kìm được cơn
giận đang dâng lên bừng bừng trong lòng, móc mấy cuộn tất ra ném từng
cuộn từng cuộn về phía anh ta, "Tròn không? Tặng cho anh hết đấy, nhìn
mà học tập!" .
Đinh Mùi do không phòng bị, nên mặt anh hứng trọn hai cuộn tất đầu
tiên. Sau khi phản ứng lại được, không cần ngồi dậy, cứ thế chồm lên kéo Lục Quyển Nhĩ ngã nhào xuống đất. Anh ta bóp chặt trong tay cuộn tất
vừa đón được của Lục Quyển Nhĩ, "Em điên rồi à! chỉ là hỏi tên thôi mà,
không nói thì thôi. Con gái, dịu dàng một chút còn có cửa. Cứ tự cho
mình xinh đẹp thì là công chúa chắc, thật khiến người khác chán ghét."
Tay của Lục Quyển Nhĩ đang nằm trong tay Đinh Mùi, giữa tay hai người là cuộn tất của Quyển Nhĩ, "Bỏ tôi ra, mau đứng dậy đi!"
Cô đành phải dùng chân để đá, chưa thấy ai khéo đổ vạ như thế.
Lục Quyển Nhĩ cũng biết là mình không đến nỗi nào, cô có mái tóc quăn nhẹ tự nhiên, dù thả hay cột lên đều trông rất tây. Đôi mắt to, thị lực không hề bị ảnh hưởng bởi việc đọc sách, vì thế không cần đeo kính. Da
cô lại khá trắng, mũi và miệng đều vừa xinh, rất ưa nhìn, nhưng cô chưa
bao giờ nghĩ mình xứng với hai từ 'Xinh đẹp".
Cô không hay trang điểm, trước khi lên đại học, chỉ mặc hai bộ đồng
phục cấp III, sấm đánh cũng không đổi. Cho tới giờ vào đại học mới gọi
là thêm vài bộ quần áo, không phải hoàn cảnh gia đình không cho phép,
chỉ là do cô lười phối đồ, quần áo mặc vào thấy thoải mái là được.
"Làm gì vậy?!"
Lục Quyển Nhĩ quay sang nhìn, giật mình nên tay nhất thời mất lực.
Đinh Mùi cũng vì thế mà mất đà ngã nhào xuống người cô, hai người nằm
dính dưới đất.
Rất nhanh Đinh Mùi bị một người nào đó dùng sức kéo dậy, sau khi đứng vững lại mới nhìn thấy một nam sinh khác đang đứng bên cạnh, chắc cũng
lớn hơn anh 2, 3 tuổi, tức giận nhìn Lục Quyển Nhĩ lúc này còn đang ngồi dưới đất.
"Còn không mau đứng lên đi"
"Cao Mạc...." Lục Quyển Nhĩ chỉ muốn nằm rạp xuống, không muốn phải
đối mặt với anh, hôm nay là ngày gì thế không biết, sao cô lại trùng
phùng với Cao Mạc trong tình huống này chứ. Sau khi khai giảng cô đã đi
tìm anh bao nhiêu lần mà không gặp, đúng lúc đang cùng với Đinh Mùi
trong tình huống hỗn loạn thế này, lại bị anh bắt gặp. Cô cúi gằm mặt
xuống đất, mãi mới xây dựng được chút hình tượng qua các kỳ nghỉ hè của
anh trong hai năm nay, giờ phút này sụp đổ cả rồi.
Nghĩ tới đây, cô hầm hầm đứng dậy, lao tới trước mặt Đinh Mùi, tức
tối đá cho anh ta một cái. Lục Quyển Nhĩ vốn là người bộc trực, không
chặt gẫy được chân anh ta thì cảm thấy không hả giận.
"Quyển Nhĩ, em làm gì vậy?" Cao Mạc đứng phía sau kéo cô lại, "Rút
cục là chuyện gì? Cậu ta là ai? Bạn em phải không?" khẩu khí của anh
nghe không bình thường chút nào.
Biết là Quyển Nhĩ sẽ tới, anh đã phải làm cho kịp tiến độ thực
nghiệm, mấy đêm liền không ngủ, muốn dành thời gian rảnh rỗi cuối tu