
tránh khỏi những tiếp xúc về mặt cơ thể, mọi
người đều hi hi ha ha cười như không có chuyện gì, chẳng cảm thấy sao
cả.
Cô nàng Lục Quyển Nhĩ thật biết cách khiến người khác mất mặt, làm
như anh mang trong người thứ bệnh truyền nhiễm nào đó không bằng.Xem ra
con gái mà có tí nhan sắc thường thích làm bộ làm tịch, đụng chạm chút
xíu mà kêu gào ầm ĩ làm như mình ngây thơ lắm.
Đinh Mùi là người thế nào, thể thao, học hành, quan hệ nhân tế, xuất
thân đều chỉ có thể dùng một từ 'Tốt' để khái quát. Từ nhỏ tới lớn được
bao bọc quen rồi, chưa ai dám làm anh buồn hay mặt nặng mày nhẹ với anh
bao giờ.
Đinh Mùi nhìn Lục Quyển Nhĩ đứng đó lau lau xoa xoa không ngừng, thậm chí đã đưa tay ra phía trước mà lau, anh thật sự tức giận. Lấy từ trong túi áo ra chiếc khăn mùi xoa vẫn mang theo mình như một thói quen, bước lại gần một tay túm chặt lấy hai tay của cô, dùng chiếc khăn mùi xoa
lau thật mạnh.
"Anh thật là, anh định làm gì? Mau bỏ tôi ra, anh làm tôi đau đấy!"
Lục Quyển Nhĩ giằng tay ra, nhưng cổ tay đã bị bàn tay Đinh Mùi túm
chặt, không cách nào giằng ra được. Sau đó cô ngồi phịch xuống đất, cứ
để mặc cho Đinh Mùi cầm cánh tay mình. Tay cô đau như bị lột da. Cô cúi
gằm mặt xuống, cánh tay treo lơ lửng, ngồi đó để mặc nước mắt lã chã
rơi, nhưng hoàn toàn không phải vì đau quá không chịu được, mà trong
cuộc đối kháng này lần đầu tiên cô nhận ra sự khác biệt về sức mạnh giữa hai giới, có phần hoảng sợ vì sự uy hiếp từ giới tính kia.
Đinh Mùi lau cho tới khi thấy tay Lục Quyển Nhĩ đỏ lựng lên, lúc đó
mới thôi. Anh nhón tay cầm chiếc khăn, định ném xuống đất để tỏ ra rằng
tôi đây cũng rất sợ bẩn. Nhưng khi đang định nói với Lục Quyển Nhĩ, mới
nhận ra cô đã ngồi đó khóc mặt len nhem đầy nước mắt từ bao giờ. Trên
khuôn mặt dính đầy bụi của cô ướt nhòe những vệt nước mắt để lộ làn da
trắng tinh.
"Sao lại khóc?" Đinh Mùi bối rối hỏi. Những cô gái khác có cô nào gặp cậu mà không cười tươi như hoa nở! Nên cậu không có kinh nghiệm dỗ dành con gái khi họ khóc.
Khi con gái khóc, những câu hỏi kiểu như vậy chỉ càng khiến họ khóc
to hơn ấm ức hơn, Đinh Mùi đương nhiên là không biết điều này, nên mới
ra sức hỏi dồn, "Thôi được rồi, được rồi. Khóc gì chứ! Có gì đáng khóc
đâu! Anh làm em đau phải không? Hay là em cứ đánh cho anh một trận, đá
anh vài cái là xong mà"
Anh càng nói, Lục Quyển Nhĩ càng khóc, cô bắt đầu nghĩ đến hoàn cảnh
tha hương của mình, nghĩ tới những vất vả khi tập quân sự, rồi nghĩ tới
chuyện những đôi tất, lại nghĩ đến sự yếu thế vừa rồi của mình, thế là
không thể cầm được, nước mắt cứ tuôn như mưa, muốn ngừng cũng không
ngừng được.
Đinh Mùi tay cầm khăn mùi xoa thở dài, ngồi xuống bên cạnh lau mặt
cho cô, "Đừng khóc nữa, Anh sai rồi, đều là tại anh cả. Em còn khóc,
quần áo ướt hết cho mà xem. Chỉ cần em không khóc, thì bảo anh làm gì
cũng được"
Anh giơ tay ra chỉ vào vạt áo trước của Quyển Nhĩ, lần này không dám
tái phạm, giúp cô lau nữa. Nhẩm tính thời gian, đại đội chắc cũng sắp
quay về , nếu cô ấy cứ ngồi ở đây khóc mãi không thôi, họ chắc chắn sẽ
trở thành đều tài bàn tán nóng hổi cho đám sinh viên mới nhập trường.
Sau khi khóc xong, tâm trạng Lục Quyển Nhĩ dễ chịu hơn rất nhiều. Cô
giật lấy chiếc khăn trên tay Đinh Mùi, lau qua mặt, sau đó lau khắp
người một lượt. Trời nắng thế này, chẳng mấy chốc là khô.
Cô đứng dậy, đá cho anh bạn Đinh Mùi đang đứng bên cạnh ngẩng đầu
nhìn cô một cái, "Chẳng phải anh bao muốn anh làm gì cũng được sao? Đừng ngồi thừ ra đấy nữa, mau buộc ba lô cho tôi đi"
Đinh Mùi há hốc miệng, chưa từng gặp người con gái nào lại thay đổi
nhanh đến thế, vừa rồi còn ngồi đó khóc lóc thê thảm như thể không gây
ra lũ lụt thì không chịu thôi vậy, trong chớp mắt đã sai bảo người khác
như không có chuyện gì xảy ra. Phong ba bão tạp bỗng chốc lại trở thành
trời quang mây tạnh, thật khiến người khác trở tay không kịp.
Đinh Mùi nhìn thấy sĩ quan huấn luyện đang từ xa đi tới, vội vàng
khoác ba lô của mình lên lưng Lục Quyển Nhĩ, sau đó đi buộc ba lô của
cô. Chỉ cần cô ấy không khóc thì đừng nói là buộc ba lô, cho dù có lấy
anh ra làm bao cát anh cũng quyết không dám chối từ.
Lục Quyên Nhĩ thả chiếc ba lô trên lưng xuống đất rồi ngồi lên, nhìn
anh chàng đang ra sức buộc ba lô của mình, thỉnh thoảng còn nhại theo
giọng điệu của sĩ quan huấn luyện mà chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.
Đinh Mùi thấy cô đem ba lô của mình đặt thẳng xuống đất làm ghế ngồi, lại còn ở đó mà hoa chân múa tay, thật muốn bốp chát lại cô vài câu,
nhưng rồi nghĩ, thôi nhịn đi, làm gì được kẻ hay khóc nhè này chứ?
"Rốt cuộc em tên là gì, nói cho anh biết, sau này ba lô của em anh sẽ buộc giúp." Mấy phút sau anh mới mở miệng hỏi. Tuổi trẻ là thế, vết
thương liền da là quên, không nhớ lâu, không thù dai.
"Tin anh? Mặt trong mặt ngoài còn không phân biệt được, hay là thôi
đi." Quyển Nhĩ ngồi đó nhàn nhã ngắm nhìn xung quanh, tự nhiên lại nổi
hứng trêu chọc lại anh ta.
"Lúc đấy chẳng phải đang rất vội sao? Anh giúp người khác buộc xong
hết ba lô, cuối cùng mới buộc cái của mình. Vội