
đến hầu hạ ngươi a!”
Cận Liễu Liễu nhanh nhẹn đứng lên mặc xiêm y, thấy ở góc sáng của xe ngựa
cư nhiên có một chậu nước nhỏ, nói là cho nàng rửa mặt, cao hứng đi tìm
bố khăn trong bao quần áo.
Tayvừa sờ đến, cư nhiên thấy nội sam
cùng tiết khố đêm qua vừa mới giặt, đều xếp gọn gàng đặt ở bên trong,
bất giác “Di” kêu lên một tiếng.
“Lại làm sao vậy?” Thanh âm Cổ Vưu Chấn nghe qua lại có vẻ không kiên nhẫn.
“Xiêm y của ta, là ai giúp xếp vào?” Nàng nghi hoặc nhìn về phía Cổ Vưu Chấn, phát hiện sắc mặt hắn cư nhiên dần dần đỏ lên.
“Khụ khụ!”
Cổ Vưu Chấn sắc mặt đỏ lên, tiếp theo tức giận nói: “Ngươi còn đứng đó
không đi rửa mặt, gia liền lập tức đem ngươi ném xuống xe ngựa!”
Cận Liễu Liễu thấy hắn phát hỏa,không dám trì hoãn, đem chuyện quần đặt ở một bên, lập tức tìm bố khăn rửa mặt. Vì thế đoàn người
tiếp tục hướng kinh thành mà đi. Cửa ải cuối năm càng gần. Càng là đi về phía hướng bắc, trời lại càng giá rét .
Cổ Vưu Chấn cùng bọn
Ngọc Trúc đều đã luyện qua công phu. Tuy rằng không thường xuyên ra
ngoài, nhưng cũng không sợ vất vả. Chỉ khổ nhất là Cận Liễu Liễu, mỗi
ngày bọc trong áo lạnh dày cộm, cả ngày ôm ấm lô trong lòng mới có thể
vượt qua.
Nàng thuở nhỏ sinh trưởng ở GiangNam, vào mùa đông chỉ
cần một tấm áo bông là có thể thoải mái đi qua. Nhưng hiện tại mỗi ngày
đều mặc giống như một chú gấu nhỏ, cũng vẫn cảm thấy lạnh.
Một
ngày đi được tới một thành lớn, sắc trời vẫn còn sớm. Cổ Vưu Chấn để một mình Cận Liễu Liễu ở khách sạn nghỉ ngơi, còn mình thì mang theo Ngọc
Trúc đi ra ngoài một chút.
Thời điểm trở về hắn cầm theo một cái bọc to, trực tiếp ném vào trong lòng Cận Liễu Liễu.
“Phu quân? Đây là cái gì?”
Cổ Vưu Chấn vẻ mặt đắc ý, nháy mắt kêu nàng mở ra xem.
Cận Liễu Liễu vừa mở ra đã thấy, cư nhiên là một chiếc áo choàng lông xù
tuyết trắng lớn. Từ dọc đường nàng đi ngang thị trấn trong thành, thấy
một ít tiểu thư phu nhân nhà giàu đi ngang qua vì thế đã nói: “Áo choàng như thế nào lại làm thành bộ dáng như thế này, rất kỳ quái a.”
“Ngươi chưa thấy qua nên không biết, gia nói cho ngươi nghe, đây là làm từ da
chồn bạc tốt nhất. Gia thấy ngươi mỗi ngày đều kêu lạnh, sợ ngươi đông
lạnh chết trên đường, cho nên mua một chiếc cho ngươi mặc.”
Hắn
nói nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng kì thực cái áo choàng này tiêu tốn rất
nhiều bạc. Ngay cả Ngọc Trúc có chút kinh ngạc. Thiếu gia lại hào phóng
như vậy mua cho tam thiếu phu nhân áo choàng lông chồn bạc đắt tiền như
vậy.
Cổ Vưu Chấn từ đêm gặp qua chuyện xấu hổ của Cận Liễu Liễu,
khi đối mặt với nàng luôn cảm thấy có chút không tự nhiên. Dường như tay chân cử động đều không phải của mình. Dọc đường đi trong nội tâm cư
nhiên sinh nhiều suy nghĩ, sợ Cận Liễu Liễu có cái gì đau đầu nhức óc .
Cận Liễu Liễu lần đầu tiên có quỳ thủy, không quá hai ngày cũng liền ngừng. Nàng vụng trộm giặt sạch nguyệt bố cùng tiết khố. Nhưng vào thời điểm ở trong phòng vẫn không tránh được bị Cổ Vưu Chấn thấy.
Khi quỳ
thủy của nàng hết, bọn họ liền đi rất vội vàng. Bằng không, chỉ sợ Cổ
Vưu Chấn đời cũng sẽ không nhìn thấy nguyệt bố hình dạng cổ quái này.
Cận Liễu Liễu dọc theo đường đi thấy không ít chuyện mới lạ ở trong khách
điếm, quán trà cùng tửu lâu. Cũng nghe đến rất nhiều chuyện phố phường
bát quái, nhưng thật ra cũng để ý hiểu được không ít chuyện.
Tỷ
như nàng đã muốn biết, nguyên lai Cổ Vưu Chấn đối đãi nàng thật tốt. Sự
kiện giống như chuyện nàng lôi kéo nhị Ngưu ca ra tường, nếu là gặp gỡ
người hung hãn, chỉ sợ nàng đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết, càng
đừng nói đến cái gì về nhà đoàn tụ cùng cha mẹ.
Nàng không phải
đứa ngốc. Biết Cổ Vưu Chấn kỳ thật là người tốt. Thời gian này hắn nói
cái gì, nàng liền ứng cái đó. Lại nhớ đến cha kêu nàng hồi báo đại ân
đại đức của Cổ gia. Nàng cũng không biết có thể làm được cái gì, đành
phải dùng nghe lời làm báo đáp.
Lúc này nhìn thấy áo choàng chồn
bạc, nàng cũng không phải không thích. Chính là nghe thấy phải giết
nhiều hồ ly mới có thể làm thành một tấm áo choàng. Trong lòng đầu tiên
là sửng sốt một chút, mới nói: “Đây là làm từ da chồn bạc?”
Cổ
Vưu Chấn đắc ý gật gật đầu: “Đương nhiên,tốn hết hơn mười tấm da, mới
có thể làm được một chiếc như vậy. Hoàn hảo Trạc Dương là thành lớn,
bằng không cũng không mua được.”
“Phải dùng hơn mười tấm da hồ ly bạc, nhiều như vậy? Kia không phải, rất đáng thương”. Nàng đang cầm áo
choàng, có chút cảm thấy đáng thương cho lũ hồ ly bị lột da làm áo
choàng.
Lại nghe Cổ Vưu Chấn hừ một tiếng thật mạnh: “Ngươi không hiếm lạ thì quên đi, gia mang đi ném! Hồ ly này cũng không phải gia đi
đánh. Hiện tại đều đã làm thành áo choàng. Ngươi không mặc, nó cũng
không quay về được !”
Hắn ngây ngốc đi mua chiếc áo choàng sang
quý trở về cho nàng ủ ấm thân mình, không nghĩ tới lại bị xem thành một
người tàn nhẫn. Nhất thời rất mất mặt, nắm áo choàng kia lên, định theo
ngoài cửa sổ ném xuống.
Cận Liễu Liễu liều mạng nhỏ túm chặt tay hắn: “Không được ném!”
“Đây đều là làm từ da chồn bạc! Ngươi còn giữ làm cái gì?”
“Mặc kệ đây là làm