
y?”.
– “Cốp” – Dính cú “giáng long thập
bát…cốc” của Nguyệt Vy, nó xoa xoa trán một cách khổ sở và không quên
lườm nhỏ một phát cháy xém da mặt rồi nói – “Tao ko biết thiệt mà, nhìn
quen quen thôi”.
Nhỏ giựt cái nón trên tay một thằng đàn em đội lên đầu, Quốc Bảo cũng làm hành động tương tự nhưng trên đầu thằng khác và đội cho nó, sau đó kéo nón của chiếc áo khoát màu đen có
in hình đầu lâu sau lưng trùm lên đầu mình.
– Bọn chúng là người của Phong Vũ
đó. Nếu chị ko sợ ngày mai có “xác chết trên cao nguyên” thì đừng ngồi
đó mà xoa xoa đầu cười như con ngố như thế.
Nó lườm Quốc Bảo một phát tương đồng với cú vừa rồi xém cháy hết cả mái tóc ngố của cậu làm cậu im bặt ko dám mở lời tiếp.
Một đứa vốn trời ko sợ, đất ko sợ,
nhưng lại sợ nhất là cảnh bị phát hiện ra là chị hai Ác Ma mà lại “đơn
thân độc mã” góp mặt học hành trong cái trường toàn người của kẻ thù ko
mới ghê. Lí do rất ư là đơn giản, ngôi trường nó đang theo học là trường tư thục The Best, đây là nơi tập trung hay gọi chính xác là căn cứ địa
của bang Phong Vũ – kẻ thù tranh giành địa bàn của nó.
Cả hai đại ca của chúng đều học ở
đây, nghe tiếng Phong Vũ nên rất nhiều đứa đã xin gia nhập băng nhóm
này. Bất đắc dĩ lắm nó mới vào đây học vì papa nó là một trong những cổ
đông của ngôi trường mà ko hề có một mống đàn em của Ác Ma hội.
Từ nhỏ nó đã rất mực nghe lời và tỏ ra ngoan hiền, ít nhất thì trước mặt ông và họ hàng thôi, tất cả đều
nghe theo sự sắp đặt của papa nên cái vụ chuyển trường này cũng nằm
trong kế hoạch của lão gia gia nhà nó.
Thấy bọn chúng chỉ chỉ chỏ chỏ về phía mình, Nguyệt Vy phát bực – “Dám chỉ mặt bọn chị à! To gan nhỉ”
Một lát sau thì Nguyệt Vy kéo tay nó đi vào toalet xả xì trét vì nhỏ cảm thấy rất hậm hực và bức bối.
Lúc bước ra thì cả hai há hốc mồm
trong cảnh tượng trước mắt. Khách khứa trong quán bar thì ko còn một
mống, bàn ghế gã lăn đầy ra đất, ly tách vỡ tung khắp mọi nơi, hai phe
đang lăm lăm vũ khí nhưng vẫn chưa nhảy vô xực nhau vì đang đợi đại ca
của chúng. Trong đám đông, nó nhìn thấy hai người rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Quốc Bảo vẫn còn ngồi im trên ghế
như chờ đợi điều gì đó. Nó bèn tiến lại, thong thả ngồi xuống. Phe mình
cũng phải gấp rưỡi Phong Vũ chưa kể nhân viên ở đây cũng hết một nửa là
đàn em rồi mà ko hiểu lũ người kia ăn gan voi hay sao ý. Nụ cười nửa
miệng lại nở trên môi nó làm cho bọn đàn em có cảm giác hưng phấn hơn,
vì khi chị hai chúng cười tức là nó đang rất hứng thú và sẽ có thêm phim hành động để mà coi để rút kinh nghiệp về sau.
Quốc Bảo đứng lên tiến lại đứng đối điện bọn chúng, cậu giơ chân đá bay chiếc bàn chắn trước lối đi một
cách có kĩ thuật như đang xem xinê tại nhà.
– Mẹ kiếp! Đại ca tụi bây đâu? Chị hai bọn tao đã ra rồi đây, chẳng lẽ đại ca tụi bây ko nể mặt chị hai tao sao?
Lần này là tới Nguyệt Vy bước đến bá vai Quốc Bảo:
– Đừng nóng Henry. Đại ca bọn chúng sợ quá chắc đã chạy mất dép từ lâu rồi.
Sau đó là một tràng cười nức nẻ của đàn
em trong Ác Ma. Còn bọn bên kia thì tức lắm nhưng có lẽ chưa được sự cho phép của đại ca chúng nên không dám manh động.
Lúc này, trong bóng tối xuất hiện
hai con người, nó nhận ra ngay đó là Thành Phong và Anh Vũ lớp nó, suy
nghĩ lóe lên ngay trong đầu – “ Mình nghi nghi hai người này từ lâu rồi
mà”.
Khi bước vào lớp trước sự ngỡ ngàng đầy những ánh mắt mang hình trái tim của học sinh nam, nó đã nhìn thấy
ngay cái vẻ lạnh lùng bất cần đời ném về phía mình của hai người cuối
lớp, họ vẫn bắt chéo chân gác lên bàn, tai đeo phone nghe nhạc mặc cô
giáo có vào lớp hay ko và cũng chẳng bao giờ để ý đến mọi người xung
quanh.
Papa nó bắt vào đây học cũng là bất đắc dĩ và nó ko nghĩ là sẽ đụng độ kẻ thù của mình sớm đến như vậy.
Bước vào quán bar này thấy hai dáng người quen quen nó đã nghĩ thầm
trong bụng có khi nào là họ nhưng đó chỉ là ý nghĩ vụt loé lên trong
giây lát. Cũng nhờ ánh đèm mờ mờ ảo ảo trong đây nên chắc có lẽ họ sẽ ko nhận ra ai là ai đâu. Nhủ thầm, nó đứng dậy bước lên trên trong tiếng
chào “Chị hai” của mọi người.
– “Rất vui được gặp mọi người trong hoàn cảnh này” – Nó nhìn Thành Phong và Anh Vũ cất tiếng trước.
Anh Vũ nhìn lại nó, bất giác nó khẽ rùng mình vì ánh mắt đó, nó sợ rằng hắn ta sẽ nhận ra mình. Anh Vũ nổi
tiếng là người tinh tường, khó có gì có thể qua mắt được hắn ta.
Thành Phong quắc mắt – “Bỏ qua màn
chào hỏi đi, vô ngay vấn đề chính. Tại sao bọn mày cứ năm lần bảy lượt
kím chuyện với đàn em tao vậy hả? Rốt cuộc chúng mày muốn gì đây?”.
– “Quả ko hổ danh là Phong Vũ, ko
những ánh mắt mà cả giọng điệu cũng có thể làm cho người khác phải khiếp sợ” – Quốc Bảo vỗ vỗ tay ra chiều tán thưởng.
Nguyệt Vy kề sát tai nó nói nhỏ –
“Trận chiến này mày rút đi, để tao với Henry, coi chừng bị lộ là mày khó sống đó Zinny à!”
Nó ngẩn người suy nghĩ trong chốc
lát rồi cũng đành miễn cưỡng gật đầu. Đưa tay vỗ vào lưng hai đứa bạn
mình – “Giao cho tụi bây”.
Như chỉ chờ có thế, một thằng trong phe bên kia liền nhe răng cười – “Thấy đại ca tụi tao là chị hai bọn