pacman, rainbows, and roller s
Sắc Đẹp Trêu Ngươi

Sắc Đẹp Trêu Ngươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322741

Bình chọn: 9.5.00/10/274 lượt.

rất thích Lão Ngũ nhà chúng ta đây.”

“Vậy thì đừng lôi thôi nữa. Cứ tưởng rằng phải cướp chứ.”

“Nhưng…” Hai huynh đệ nhìn Hoàng Phủ Thành, “Một đại mỹ nhân như vậy không cướp thì thật đáng tiếc.”

“Quyết định vậy đi.” Hai mắt Trang Nhị, Trang Tam lóe sáng, “Vẫn là đến cướp đi!”

Nói xong, hai huynh đệ mỗi bên một ngươi, cướp lấy Hoàng Phủ Thành chạy mất.

Thế này là thế nào nha! Trương Khang Niên bị dọa đến sững sờ, thấy người ta cướp mất Hoàng Phủ Thành đi rồi mới vội vàng dẫn người đuổi theo.

Phân Liễu sơn trang.

Tại sao lại là nơi này? Trương Khang Niên tràn đầy nghi hoặc trong lòng. Đây chẳng phải là Phân Liễu sơn trang của Trang gia sao? Tại sao Vương gia lại bị cướp đến đây?

Lúc này Phân Liễu sơn trang đang giăng đèn kết hoa, ngập tràn trong biển người như đang có việc vui.

“Trương đại nhân, mời ngồi vào vị trí.” Một gã sai vặt đi tới, thái độ rất khiêm nhường. Rất nhanh đã có người tới dắt ngựa, gã sai vặt kia dẫn hắn đi vào lễ đường.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Hoàng Phủ Thành nhìn lễ phục trên người rồi quát.

Trang Nhị, Trang Tam chớp chớp mắt, giống như mới bừng tỉnh trong ngây dại.

“Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Hoàng Phủ Thành quả nhiên sắc đẹp hơn người, không ai sánh kịp.”

“Quả thực, quả thực, Ngươi nhìn lễ phục tân lang này xem, mặc trên người hắn đúng là đẹp không sao tả xiết.”

“Các ngươi,” Hoàng Phủ Thành thực sự không chịu nổi nữa, tiện tay túm lấy một người, không quan tâm hắn là Trang Nhị hay Trang Tam, “Đừng có nói nhảm trước mặt ta nữa, lập tức trả lời ta, rốt cuộc có chuyện gì? Tiểu Ngũ ở đâu? Lúc nào ta mới có thể nhìn thấy y?”

“Ông trời a, khoảng cách gần thế này bảo ta làm sao có thể không có lỗi với Lão Ngũ một chút?”Trang Nhị nói, tay đã bò lên mặt Hoàng Phủ Thành.

“Không công bằng, vì sao hắn bắt ngươi mà không bắt ta a? Ta cũng không thể chịu thiệt được.” Trang Tam sát lại vuốt mặt Hoàng Phủ Thành một cái.

“Trang Nhị, Trang Tam.” Hoàng Phủ Thành còn chưa kịp phát hỏa, một giọng nói lạnh lùng đã vọng vào.

Trang Nhị, Trang Tam “vù” một tiếng thu tay lại, “Đại… Đại ca, chúng ta không phải…”

“Giờ lành đã đến, dẫn hắn ra.” Trang Nhất nói xong liền xoay người đi mất.

“Chờ một chút!” Hoàng Phủ Thành đi tới vất vả ngăn cản hắn, “Nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì.”

“Có chuyện gì?” Trang Nhất nhìn hắn, “Đương nhiên là muốn ngươi lấy Lão Ngũ.”

Hoàng Phủ Thành sửng sốt. Lấy y? Y là nam nhân, bảo hắn làm sao lấy y?

Trang Nhị, Trang Tam sát lại gần.

“Nhận ngọc bội không phải nghĩa là đã nhận Lão Ngũ sao.”

“Ngươi sẽ không ngu đến mức không đoán ra hàm ý trong đó đấy chứ?”

“Hình như hắn thật sự bị choáng nha.”

“Ta thấy hắn là bị dọa đến choáng váng. Nếu ta bị lừa đến mà đối phương lại là Lão Ngũ thì…”

“Ta nói, dẫn hắn ra.” Trang Nhất quát khẽ một tiếng, hai huynh đệ sợ đến mức vội vàng đẩy Hoàng Phủ Thành ra ngoài.

Hoàng Phủ Thành vừa xuất hiện, lễ đường vốn náo nhiệt lập tức im lặng như tờ. Tất cả ánh mắt đồng loạt bắn về phía hắn.

“Nhìn cái gì, mấy tên khốn kiếp này!” Người mặc đồ cưới, che khăn hỉ đối diện Hoàng Phủ Thành thấp giọng mắng. “Sớm biết thế này nên để tiểu mỹ nhân mặc lễ phục tân nương, chùm cái khăn hỉ này xem bọn chúng còn nhìn thấy cái gì!”

Nghe được giọng nói của y, Hoàng Phủ Thành rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Y vì hắn lại có thể bằng lòng mặc nữ trang!

Vô tri vô giác bái thiên địa xong, Hoàng Phủ Thành nhìn ‘tân nương’ bên cạnh, thật sự có chút lúng túng.

“Tiểu mỹ nhân,” Trang Ngũ thật sự không nhịn được nữa, len lén nhấc một góc khăn hỉ lên, “Khi nào ngươi mới bằng lòng lật khăn hỉ a?”

“A.” Hoàng Phủ Thành ngây ngô xong, chậm rãi lật khăn hỉ của Trang Ngũ lên.

Y trang điểm. Lông mi đen, môi tô hồng, hai ba vạt hồng khiến gương mặt sáng hơn, càng lộ ra vẻ nhu mì. Hắn không khỏi nhìn đến ngây người. Y như vậy, thật sự rất có mùi vị nữ nhân.

Y bị hắn nhìn có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, “Ta như vậy… rất kỳ quái sao?”

Hắn vội vàng lắc đầu.

“Tiểu mỹ nhân không thấy kỳ quái là tốt rồi.” Trang Ngũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

“Đau đầu muốn chết.” Y lấy mũ phượng xuống, “Nữ nhân thành thân thật phiền phức, phải mang thứ nặng như vậy trên đầu, y phục cũng vậy, vừa nặng vừa nóng, bước đi cũng không xong.” Y vừa phàn nàn vừa cởi luôn cả áo khoác trên người xuống, mặc trung y nhảy đến trước gương nhìn một chút, sau đó bắt đầu cởi tóc của mình.

“Cái kiểu tóc này đã giày vò ta cả một canh giờ, cuộn lên cuộn xuống, phiền phức muốn chết… Đáng ghét!” Trang Ngũ sốt ruột kéo đau chính mình.

Hoàng Phủ Thành vội đi tới giúp y từng chút từng chút cởi kiểu tóc lằng nhằng kia ra.

“Tiểu Ngũ.” Hắn ôm lấy y, nhẹ giọng gọi.

“Ừ?” Trang Ngũ cảm thấy hít thở có chút khó khăn bởi vì đầu lưỡi Hoàng Phủ Thành đang từ tai y liếm xuống.

“Cảm ơn.”

“Cái… gì?” Tay hắn bò vào trong xiêm y của y, chậm rãi đi lên.

“Cảm ơn ngươi…” Hoàng Phủ Thành dừng lại, đây là cái gì?

“Sao… Sao vậy?” Trang Ngũ đỏ mặt, bởi tay hắn vẫn đang dừng trên ngực y.

Hắn khó có thể tin hất y phục của y ra, sau đó run run lùi về sau ba bước, “Trước… trước kia sờ vẫn là phẳng.”

Trang