Insane
Sắc Đẹp Trêu Ngươi

Sắc Đẹp Trêu Ngươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322825

Bình chọn: 9.5.00/10/282 lượt.

Lạch cạch!” Quạt ngọc trong tay Trang Ngũ bị nữ đế dùng một roi đánh rơi, cả người bị ném sang một bên.

Nữ đế cười, “Ngươi thua!”

“Ai thua?” Trang Ngũ từ mặt đất đứng lên, thở hổn hến quát, “Còn chưa xong đâu!” Nàng xông lên. Nữ đế hừ lạnh một tiếng, cái roi trong tay lại dứt khoát linh hoạt hạ xuống.

Trang Tứ thực sự không đứng nhìn được nữa, một tay kéo Hoàng Phủ Thành qua, từng tiếng roi vang lên ép hắn đến phát điên rồi, “Bọn họ nói không sai, ngươi đúng là một kẻ gây họa! Trước khi Lão Ngũ gặp ngươi đâu có bao giờ phải chịu một chút tổn thương nào? Từ khi gặp ngươi, thương nhẹ thương nặng có cái nào chưa gặp qua! Tên gây họa chết tiệt này! Ngươi hại chết Lão Ngũ nhà chúng ta!”

“Tiểu mỹ nhân của ta không phải kẻ gây họa!” Trang Ngũ giãy dụa đứng lên từ mặt đất, lớn tiếng nói.

“Các ngươi mới là những kẻ gây họa!” Trang Ngũ giơ tay chỉ nữ đế Tây Dạng mà mắng, “Các ngươi… Vì ham muốn của chính mình làm hại tiểu mỹ nhân bị người đời khinh bỉ ám hại! Các ngươi mới chính là những kẻ gây họa! Tiểu mỹ nhân của ta không phải!”

Nữ đế tức giận vung roi lên, không chút lưu tình quất xuống.

Không có sức tránh né, Trang Ngũ nhắm mắt lại. Một lúc sau thân thể lại không cảm thấy đau đớn như đã tưởng tượng.

“Thành?” Nữ đế kịp thu roi lại trong thời khắc chỉ mành treo chuông.

“Đừng đánh nữa.” Hoàng Phủ Thành nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ cầu xin.

“Tránh ra!” Trang Ngũ phía sau một tay đẩy hắn ra.

“Đủ rồi!” Hoàng Phủ Thành bắt được nàng, dịu dàng nói, “Tiểu Ngũ, chúng ta đừng đánh nữa có được không?”

“Không được!” Trang Ngũ quát lại.

“Tiểu Ngũ!”

“Chàng buông ra!” Trang Ngũ hất tay hắn, “Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối không giao chàng cho bất cứ ai! Tuyệt đối không!”

“Được.” Hoàng Phủ Thành đứng trước mặt nàng một lúc, cuối cùng cũng rời bước đi, “Nàng và ta là phu thê đồng tâm. Nếu nàng chết, ta sẽ đi cùng nàng.”

“Ha ha…” Trang Ngũ cười ra tiếng, “Vì mạng của tiểu mỹ nhân, ta phải liều mạng!”

Nữ đế liên tiếp lùi về sau.

“Ba” một tiếng, Trang Ngũ dùng tay không hất được cái roi của nữ đế ra, một tay bóp trên cổ nàng ta, “Ngươi chịu thua chưa?”

Nữ đế nhìn nàng. Không chỉ chịu thua mà còn bị Trang Ngũ hù dọa. Nàng ta không thể nào ngờ được Trang Ngũ đã yếu ớt rồi còn có thể phát ra đợt tấn công mạnh mẽ như vậy. Một khắc đó nàng giống như phát điên, roi quất trên người cũng không có phản ứng. Đấu cùng một người đem mạng ra để đặt cược thực sự cần một dũng khí rất lớn.

“Ta thua.” Nữ đế gục đầu xuống, thấp giọng nói.

Chuyển hướng về phía Hoàng Phủ Nghi, nàng nói, “Tây Dạng quốc bằng lòng khôi phục bang giao với Đại Ân quốc.” Tây Dạng và Đại Ân vốn đã quan hệ tốt mấy đời, nàng lại vì Hoàng Phủ Thành mà làm hỏng bang giao đã khiến cho người trong nước bất bình. Vẫn là kết quả như thế này mới tốt.

Hoàng Phủ Nghi chậm chạp bừng tỉnh, “Được, được.” Hắn ừ ừ đáp lời, ánh mắt trở lại trên người Hoàng Phủ Thành.

Chỉ thấy hắn chạy vội tới, dè dặt cẩn thận ôm lấy Trang Ngũ, “Có sao không?” Hắn run run hỏi.

“Vô cùng tốt!” Trang Ngũ cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngón tay ngọc chỉ về phía Khương Vu vẫn lạnh nhạt ngồi xem, “Ngươi, có muốn đánh với ta một trận không?”

“Tiểu Ngũ, ngươi điên rồi?” Hoàng Phủ Thành vội vàng ôm chặt Trang Ngũ. Hoàng đế Khương Vu kia sức mạnh hơn người, võ nghệ phi phàm, có tiếng trong các nước.

Hoàng đế Khương Vu mỉm cười, hào hoa phú quý. Giống như báo chăm chú rình mồi, hắn nhìn Hoàng Phủ Thành nói, “Có muốn buông tha Thành hay không, một mình ta không thể quyết định được. Phải biết rằng toàn bộ người dân Khương Vu quốc đều mong chờ ta đem Thành về nha.”

“Hoàng đế Khương Vu, xin chào.” Trang Nhất đứng ra đối mặt với hắn.

Giống như hai con báo mạnh mẽ chống lại nhau, toàn bộ tế bào trên người hoàng đế Khương Vu đều hưng phấn lên. Hắn quan sát nam nhân này thật lâu. Người thật sự nắm giữ cục diện ngày hôm nay không phải hoàng đế Đại Ân nhu nhược, cũng không phải trung tâm vòng xoáy Hoàng Phủ Thành, cũng không phải nữ vương Tây Dạng một lòng khiêu khích, mà chính là —- nam nhân trước mắt này.

Hai nam nhân tuyệt đối cao thâm đứng song song. Một người sắc bén khiếp người, một người khí phách bức người.

“Nghe nói hoàng đế Khương Vu mười sáu tuổi đã kế vị, gan dạ sáng suốt hơn người, anh minh cơ trí, rất được lòng dân. Hôm nay gặp mặt quả thật khí chất bất phàm.” Trang Nhất đứng đắn khách sáo nói.

“Cũng vậy,” Hoàng đế Khương Vu trả lời, “Trang Nhất mười lăm tuổi đã tiếp nhận sản nghiệp Trang gia, tầm nhìn độc đáo, phương pháp lạ thường, trong giới kinh doanh làm việc gì cũng thuận lợi, chưa từng có đối thủ. Hôm nay may mắn gặp mặt, quả thật vinh hạnh.”

Trang Nhất nhìn hắn, chậm rãi nói, “Khương Vu quốc rừng nhiều đất rộng, kinh tế trong nước chủ yếu dựa vào buôn bán với ngước ngoài đế chèo chống. Hàng năm, rất nhiều nhân sâm, sừng hươu và da thú chở qua biển xuất khỏi nước.”

Đôi mắt hoàng đế Khương Vu híp lại, không đoán được nam nhân trước mắt này đang có chủ ý gì. Khương Vu quốc đất rộng rừng nhiều, cũng không dễ trồng trọt, vấn đề lương thực vẫn luôn là điểm chết của đất nước. Ngo