
m giặt xong sẽ gửi lại cho anh.”
Thiệu Khâm đứng dưới ánh đèn đường ấm áp, cất giọng cười khẽ: “Em thật muốn từ chối như vậy sao? Anh nhớ trước kia chúng ta …..”
“Thiệu Khâm!” Giản Tang Du lớn tiếng ngắt lời anh, sắc mặt khó coi tới cực điểm, thấy ánh mắt ý vị sâu xa của Thiệu Khâm, cô lại cúi xuống, “Anh muốn tiễn thì đi thôi.”
Thiệu Khâm nhoẻn miệng cười đắc ý, hai tay nhét vào túi quần, từ từ nâng gót chân bước đi.
Thiệu Khâm chú ý thấy, chung cư mà Giản Tang Du ở đã được xây dựng từ nhiều năm trước, rất cũ kỹ , lúc anh và Giản Tang Du đi vào cửa chính, thậm chí bảo vệ ở cửa cũng không buồn cười chào. Những ngọn đèn đường cách nhau rất xa, độ chiếu sáng yếu ớt đến đáng thương.
Thiệu Khâm đi bên cạnh Giản Tang Du, cổ tay áo săn lên lộ ra cánh tay rắn chắt, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào áo khoác trên người Giản Tang Du, rõ ràng là cô đã cố gắng che phủ quần áo lại, nhưng cũng có thể khiến lòng Thiệu Khâm dấy lên một ngọn lửa cực nóng.
“Trong những năm nay em sống có tốt không?” Thiệu Khâm cũng không biết thế nào, bỗng chợt mở miệng, tuy hơi sáo rỗng nhưng lại là câu mà anh muốn hỏi nhất .
Giản Tang Du vẫn không nhìn anh như cũ, cụp mắt nhìn đường dưới chân mình: “Ừ, tạm được.”
Cô không muốn nhiều lời, nhưng Thiệu Khâm lại muốn biết nhiều về cô hơn một chút. Trong ký ức của anh, Giản Tang Du sẽ không lạnh nhạt như bây giờ, nói cho chính xác là không nên đối xử với anh một cách lạnh nhạt như vậy, bọn họ. . . . . .
Đi ngang qua một rừng cây nhỏ, nhìn bóng cây đung đưa, Thiệu Khâm thấy Giản Tang Du giống như đang lo sợ điều gì đó, siết tay thành nấm đấm thật chặt, dưới ánh trăng vắng lặng có thể nhìn thấy vẻ mặt cô hoàn toàn căng thẳng, như đang phòng bị một cái gì đó rất đáng sợ, như là có quái vật sắp tấn công vậy.
Dù sao cô vẫn là phụ nữ ——
Thiệu Khâm nhìn Giản Tang Du như vậy lại sinh ra cảm giác gần gũi một chút, nhìn cô lo lắng giống như một con thỏ nhỏ đang bị hoảng sợ, gần như bản năng của Thiệu Khâm trỗi dậy, nội tâm của anh vẫn luôn kêu gào. Anh vươn tay kéo người phụ nữ này lại gần thân thể tráng kiện của anh để bảo vệ.
“A!” Giản Tang Du hét lên một tiếng, bắt đầu giãy giụa không chút ý thức, đôi mắt ngấn nước, con ngươi kịch liệt thắt chặt lại, làn da vốn đã trắng nõn trong nháy mắt càng trở nên trắng bệch.
Thiệu Khâm có thể cảm nhận được thân thể dưới bàn tay anh đang run rẩy kịch liệt, anh nhìn vào đôi mắt đen kia, thấy được trong đó đầy sự sợ hãi và khiếp đảm.
Khoảng khắc đó, chợt anh cũng có chút khẩn trương, nhịp tim loạn lên, giống như lại trở về thời niên thiếu, trước mắt, cô ấy vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp.
Anh dịu dàng đặt tay lên gương mặt của cô, ngăn chặn tay chân không ngừng vùng vẫy loạn xạ của cô, lòng bàn tay run rẩy vuốt ve cánh môi của Giản Tang Du: ” Giản Tang Du. . . . . .em còn nhớ rõ nụ hôn đó không?”
Trong mắt cô dường như ươn ướt, con ngươi đen nhánh sáng long lanh. Ở trong đôi mắt sáng đó, Thiệu Khâm như thấy được gương mặt thời niên thiếu của mình.
Đôi môi cô cũng rất mềm mại, hơi thở mang hương vị ngọt ngào, chiếc mũi nhỏ nhắn khẽ phập phồng, ngón tay lo lắng siết chặt vạt áo của anh.
Anh rất vụng về, nhưng lại gấp rút không thể đợi được, chỉ biết hôn lên đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng mút lấy môi cô.
Bị ép vào vách tường, cô yên lặng không dám nhúc nhích chút nào, hơi thở thoang thoảng nhẹ nhàng phà vào mũi Thiệu Khâm, trêu chọc anh – làm cả người anh nóng lên.
Thiệu Khâm cảm giác như mình được chạm vào điều êm ái, tuyệt vời nhất thế giới này, hương vị ngọt ngào ngon miệng, dù chỉ hôn vậy thôi, cũng làm anh cảm thấy mãi mãi không đủ.
Cô khẽ kêu tên anh, trên mặt hơi ửng hồng, e lệ đáng yêu: “Thiệu Khâm.”
Thiệu Khâm ——
Thiệu Khâm ——
Thiệu Khâm đột nhiên mở mắt ra nhìn trần nhà quen thuộc, anh thở hổn hển thật sâu, ánh mắt mê mang đờ đẫn. Chỉ là mơ thôi, mơ thấy Giản Tang Du thời tuổi trẻ. Cảnh tượng trong mộng thật ra anh đã quên từ lâu, năm năm cũng chỉ là một cái búng tay, nếu như không phải là tối hôm qua đột nhiên gặp gỡ cô, Thiệu Khâm đã sắp quên mất cô rồi.
Mặc dù đó là đoạn ký ức khờ dại nhất của anh, nụ hôn đầu của anh, rung động đầu đời của anh, thậm chí. . . . . . Đáng tiếc, Thiệu Khâm anh nhất định không phải là kẻ chung tình gì, cái gì mà một đời một kiếp chỉ một đôi, anh sợ cả đời cũng sẽ không hiểu được ý nghĩa này.
Thiệu Khâm cúi đầu nhìn xuống đũng quần, căng đau khó chịu, anh bực bội nhắm mắt lại: “Mẹ, cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ, mơ một giấc mộng xuân cũng có thể cương cứng đến vậy!”
Thiệu Khâm ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu bất ngờ nhớ tới dáng vẻ Giản Tang Du tối hôm qua, anh ép cô vào cây ngô đồng, hỏi cô còn nhớ nụ hôn đầu của bọn họ hay không.
Giản Tang Du lại như gặp quỷ, đẩy mạnh vai anh, trong lúc Thiệu Khâm không hề đề phòng nên bị cô đẩy ngã, nằm nhếch nhác trên mặt đất hít bụi.
Dường như Giản Tang Du phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nghiêm mặt liếc nhìn anh, cũng không đưa tay ra đỡ anh dậy, nói tiếng “xin lỗi” xong liền bỏ chạy lảo đảo.
Thiệu Khâm nghĩ tới thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của Giản Ta