
vừa mới bắt đầu họ đã không nên bắt đầu. Tuy cô lơ mơ nhưng cô có nguyên tắc của mình. Nói cô đi vào ngõ cụt cũng được, nói cô không thức thời cũng được, tóm lại chuyện này cô không thể chấp nhận.
"Đứng lại!" Giọng anh có uy nghiêm không thể chống cự.
Anh tự tay ôm cô vào lòng, hỏi: "Em chỉ muốn làm một dân chúng bình thường? Thật phụ lòng người!"
Cô khiếp sợ nhìn anh chằm chằm!
"Chẳng lẽ em không muốn làm một người kề vai sát cánh với Trung Quốc?" Anh dùng giọng gần như mê hoặc hỏi cô.
Cô run rẩy, rụt người lại, không thể tin vào tai mình. Liên Hạo Đông ơi Liên Hạo Đông, rốt cuộc hùng tâm của d*đ*l*q8đ anh lớn bao nhiêu? Là người dân bình thường, ăn cơm bình thường, sao có thể giống như hậu nhân nhà tướng như anh?
Anh dùng một ngón tay chỉ biển khơi, nói: “Có thể nhìn thấy phía bên kia biển không?”
Cô lắc đầu, nói: “Không thể.”
Anh lại hỏi: “Em biết bên kia biển là gì không?”
Cô khẽ nói: “Đông Nam Á!”
Anh đi tới phía sau cô, ôm eo cô nói khẽ vào tai cô: “Xem ra em biết. Cho nên nói mắt không thấy được bên kia biển nhưng nhất định trái tim phải thấy.”
Cô nói: “Vì sao phải nói cho em những thứ này? Em ghét điều này.”
Anh nói: “Bởi vì anh sẽ đưa em lên thật cao, cho nên em phải nhìn xa hơn.”
Cô cười, nói: “Em chỉ là một dân chúng bình thường, một phụ nữ bình thường. Độ cao đó, chỉ sợ em không lên được.”
Anh nói: “Là phụ nữ của anh thì nhất định phải làm được!”
Gió biển thổi mạnh, mái tóc cô tung bay. Cô dựa vào ngực Liên Hạo Đông nhìn chằm chằm biển khơi vô tận, không kiềm được mà tự hỏi: “Mình có thể sóng vai với anh trên đỉnh cao không? Mình có thể sóng vai anh nhìn đất nước xinh đẹp không?”
Sánh vai với anh?
Sánh vai với anh?
Trong lịch sử, quốc gia phát triển nhất, cường đại nhất thường rong ruổi trong đại dương, hải lục là hai thứ quan trọng nhát của quốc gia. Cho nên sau này nhất định Liên Hạo Đông sẽ thực hiện bá quyền trên biển. Cho nên anh nhất định phải làm tới nơi.
Hải quân Trung Quốc đã bắt đầu thay đổi tổng thể tư tưởng chiến lược, từ chiến lược phòng ngự chuyển thành hải quân viễn dương làm mục tiêu phòng ngự chiến lược tích cực.
Tương lai hải quân Trung Quốc nhất định phải lớn mạnh, bởi vì chỉ có lớn mạnh mới có thể đi xa hơn.
Một người phụ nữ chỉ thích yên lặng với cuộc sống nhỏ của mình bị một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ từ từ thay đổi. Anh đứng sau lưng cô, cho cô điểm tựa vô cùng vững chắc.
Trần Hiểu Sắt nhìn lại Liên Hạo Đông, nói: “Dù sát cánh với Trung Quốc theo nguyên tắc, xin anh tôn trọng em.”
Cô bị anh thay đổi cũng như anh bị cô làm cảm động. Người phụ nữ này chính là người anh muốn. Dưới bề ngoài yếu đuối của cô cất giấu trái tim cường đại dị thường. Người phụ nữ như cô mới có tư cách sát cánh bên cạnh Liên Hạo Đông anh.
Tuy ánh tà dương như ngọc đã mất nhưng ánh sáng của nó soi rọi vạn vật thế gian, tất cả sẽ tốt.
Kể cả người phụ nữ của Liên Hạo Đông anh, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ hiểu anh.
Nhất định sẽ.
Cô định về Bắc Kinh. Anh muốn thử giữ cô lại nhưng cô đã không còn mặc anh sắp xếp như trước kia. Cô nói rất đơn giản: “Em cần phải tự suy nghĩ thật kỹ, mong anh tôn trọng em.” Dù cô có thể suy nghĩ lại chuyện A Trường từ góc độ khác nhưng cô không thể tha thứ chuyện anh nổ súng về phía cô. Chuyện này khiến lòng cô lạnh ngắt. Nói trắng ra cô phát hiện mình hơi sợ anh.
Gần đây tâm trạng anh không tốt, cả đội vây cá mập đều biết cho nên không ai muốn chủ động đụng vào tường. Chỉ có một ngoại lệ đó là Lâm Đình Tích. Lâm Đình Tích vẫn luôn quá mức lo lắng chuyện gia đình của Liên Hạo Đông, cho nên anh vô cùng vui lòng ôm lấy chuyện khuyên Trần Hiểu Sắt. Không còn cách nào, ai bảo anh làm chính uỷ công tác tư tưởng của vây cá mập chứ.
Cô biết anh chịu sự nhờ cậy của người khác nên lúc anh tới cũng không vui vẻ lắm. Lâm Đình Tích dẫn Phi Hồ tới. Gần đây Phi Hồ dưỡng bệnh, bởi vì tất cả móng vuốt bốn chân nó bị mài tới thấy máu, có ít thịt cũng bị mài đi một mảng lớn.
Cô im lặng nghe Lâm Đình Tích khuyên bảo, vừa vuốt ve Phi Hồ. Aiz! Lại phải xa cách! Phi Hồ, mày sống một mình cho tốt nhé.
Lâm Đình Tích nói: “Em dâu! Trước hết tôi xin phép đám lính nói một tiếng xin lỗi với em. bọn họ hù em sợ rồi.”
Trần Hiểu Sắt cười gượng, không lên tiếng.
Lâm Đình Tích nói: “Lặng lẽ đi nghe trộm không phải là ý của Liên Hạo Đông, là ý của tôi. Em cũng đừng giận cậu ta.”
Cô nói: “Là anh ấy bảo anh nói thế?”
Lâm Đình Tích lập tức nói: “Không phải thật mà! Anh nói này, em dâu, lúc đó suýt chút nữa đám cậu ta không về được. Sân bay đó bị huỷ, đường đi không rõ, gió lại lớn, thuyền và máy bay cũng không dám mở, thông tin liên lạc hoàn toàn không thông. Gió to xong thì đám bọn họ lại sửa gấp một ngày, nán lại thêm một ngày thành ra lỡ hết chuyện rồi.”
Trần Hiểu Sắt hỏi: “Sao các anh tìm được em?” Vì cô giận Liên Hạo Đông nên vẫn luôn không hỏi anh. hôm nay chuyện đã đi quá giới hạn nên tiện hỏi luôn.
Lâm Đình Tích nói: “Tất cả là công lao của Phi Hồ.”
Phi Hồ khiêm tốn cuộn mình thành một cục dưới gầm bàn.
Họ nhận định Phi Hồ nhìn thấy sự việc xảy ra vẫn luô