
iếp tục vùi
đầu sắp xếp lại quần áo: “Em không cần quẹt thẻ của anh."
Ánh mắt Phong Đằng trầm
xuống, trong lòng nổi lên cơn giận. Anh không ngờ Sam Sam lại nói vậy, liền đi
tới kéo tay Sam Sam, tức giận nói :"Vì sao em không thể quẹt thẻ của
anh ?"
Sam Sam nghe anh hỏi
không trả lời liền mà nhìn anh thật lâu….
"Mỗi lần đều là em
củng Phong Nguyệt đi dạo cả. Từ lúc chúng ta ở cùng nhau đến giờ, anh có bao
giờ chở em đi dạo phố, mua sắm này nọ đâu ! Đáng ghét !"
Vừa dứt lời, cô bị ai đó
kéo mạnh vào trong lòng, hai má đang đỏ lên do tức giận bị ai đó nhéo, Phong
Đằng cười nhẹ : "Giúp anh chọn áo sơmi đi."
"Hả ?"
"Không phải muốn anh
đi quẹt thẻ dùm em sao ?"
Tuy rằng việc chọn áo
sơmi cũng không làm Sam Sam nguôi giận, nhưng mà lúc đi thì cũng là buổi chiều
rồi, Đại Boss lần đầu tiên cùng cô đi dạo phố, Sam Sam rất phấn khích, vì muốn
tỏ ra coi trọng ý kiến của anh, trên đường đi cô bắt đầu hỏi lung tung :
"Anh cảm thấy em mặc quần áo gì thì đẹp ?"
"Chẳng có gì khác
biệt lắm."
Cái này mà gọi là trả lời
sao ? Sam Sam cẩn thẩn chứng thực : "Mặc gì cũng đẹp hết
hả?"
"Sam Sam, lúc lái xe
cần yên lặng, đừng làm loạn hay nói giỡn."
“......”
Vì thế Sam Sam có dự cảm
việc mời anh đi quẹt thẻ dùm cô, khả năng cô phải nỗ lực trả giá…. Quả nhiên,
mới tới được cửa hàng đầu tiên, thiên tính soi mói của anh bắt đầu bộc phát.
"Cái này đẹp
không ?"
"Ừh…" Mày hơi
hơi nhíu lại.
Sam Sam yên lặng trở về
phòng thử đồ.
"Cái này thì
sao ?"
"……Ừ."
……. Lại thay.
"Còn cái
này ?"
Sam Sam lần này đã biết
kiên nhẫn, không nóng nảy, lần lượt thử đồ cho Phong Đằng xem, kết quả anh chỉ
nhìn đánh giá sơ sơ, rồi phán 1 câu xanh rờn : "Em không mặc còn
hơn. "
Người gì đâu mà
miệng lưỡi thật độc ác !
Sam Sam lập tức vào phòng
thử đồ, một hồi lâu…. Sam Sam đi ra, trên người vẫn mặc y nguyên quần áo lúc
nãy đến. Nhân viên cửa hàng nhìn cô tha thiết, Sam Sam khụ khụ một chút, đem
quần áo trả lại cho cửa hàng.
"……Không hợp với tôi
lắm."
Xoay người thấy Phong
Đằng đang cười, cô thẹn quá hóa giận !
Vẻ mặt ủ rũ ra khỏi cửa hàng, Sam Sam thành khẩn đề nghị : "Nếu không
anh về nhà trước đi."
Phong Đằng tỏ vẻ không
đồng ý : "Là ai kêu anh chở đi dạo phố ?"
Tự mình nhảy vào cái hố
mà mình đào, cô đúng thật là ngốc ! Sam Sam theo anh vào cửa hàng tiếp
theo, hung hăng cảnh cáo ai đó, “Ngoại trừ chuyện quẹt thẻ, anh cái gì cũng
không được cho ý kiến đó.”
Nói xong vừa quay đầu lại
đã thấy nhân viên cửa hàng kính sợ nhìn nàng. (lần đầu đc oai phong nhá ='>'> )
T__T Phong Đằng ngồi ở 1
bên nhìn Sam Sam tràn đầy sức sống thử hết cái này đến cái kia, rồi lại ngắm
nghía trước gương, quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng xem đẹp không, và đương
nhiên nhân viên cửa hàng đều gật đầu nhất trí toàn bộ đều đẹp.
Vì thế cô cũng rất do dự,
chẳng biết chọn cái nào. Cô quay đầu, ánh mắt giống như đang trưng cầu ý kiến
của ai đó, nhưng lại rất nhanh phụng phịu quay đầu lại.
Phong Đằng trong lòng cảm
thấy buồn cười không thôi. Kỳ thật quần áo nãy giờ cô mặc cũng đều rất đẹp, chỉ
là anh cố ý soi mói, muốn xem bộ dạng muốn làm cho anh thích mà cô lo lắng buồn
rầu thế nào mà thôi.
Phong Đằng vẫn ngồi đó
nhìn bộ dáng buồn bực của ai kia, vừa liếc mắt, đã thấy ai kia cầm một đống
quần áo chạy tới.
"Phong Đằng, mấy cái
áo này hợp với anh nè !"
Cô đúng thật là không thể
giận ai quá 3 phút, Phong Đằng bật cười, cũng không thử áo, trực tiếp bảo
nhân viên cửa hàng gói lại.
"Anh không thử xem
vừa hay không sao ?"
"Em chọn chẳng lẽ
không vừa với anh ?" (hố hố…. cái nì hiểu nghĩa bóng nhá, chứ k phải
nghĩa đen nhá ='>'> có ai nghĩ giống ta k nhỉ ???? )
Lời nói của anh mang đầy
hàm ý, đáng tiếc người trước mắt hiển nhiên không hiểu, còn tưởng anh khen cặp
mắt sáng suốt của cô, đắc ý hề hề.
"Cửa tiệm đằng trước
cũng không tệ." Phong Đằng nói.
"Hả ?"
"Chúng ta đi mua
tiếp đi."
"Hả ?"
"Nhiêu đó quần áo
vẫn chưa đủ."
…… Sam Sam yên tâm, Đại
Boss quả nhiên vẫn bình thường.
Đại Boss bỗng nhiên không
thèm soi mói nữa… Sam Sam chạy nhanh nắm bắt cơ hội mua vài món đồ = = loáng
cái cô thu hoạch được rất nhiều, nhưng mà so với tủ quần áo của Phong Đằng thì
còn cách xa lắm >,
Đi ra khỏi trung tâm
thương mại, Phong Đằng thuận tiện giúp cô cầm túi quần áo mới mua.
"Mấy cái áo đó anh
không thử, làm sao biết mặc vừa hay không ?"
"Không
vừa ?" Phong Đằng ra vẻ tư lự (tự hỏi) một chút rồi nói, "Vậy
thì cởi ra."
…… Sam Sam lần này đầu óc
cũng thông minh được tí, hiểu được ý anh nói là gì, ngượng ngùng liếc nhìn nhân
viên cửa hàng, lập tức kéo anh chạy đi.
T__T Tuy rằng nhân viên
cửa hàng khẳng định không nghe được 2 người nói gì, nhưng cô cũng không dám đến
đây lần sau đâu !
Đã đến giữa trưa mà Sam
Sam vẫn chưa có gì lót bụng, cô rủ Phong Đằng đi ăn mì thịt bò. Lúc về nhà thì
trời cũng đã tối, Phong Đằng vừa lái xe tới cổng thì thấy bảo vệ kính cẩn chào
họ.
"Phong tiên sinh,
Phong phu nhân, xin đợi một chút, có bưu kiện gửi cho 2 người."
Bảo vệ xoay người đi vào
trong lấy bưu kiện ra : "Pho