
ùng, bị Phong Đằng kéo ngồi xuống bên cạnh anh.
"Thi thế
nào ?"
"Em nghĩ chắc cũng
qua được."
"Ừh."
Phong Đằng gật gật đầu. "Nếu có rớt 1 môn thì sau này cũng đừng thi
lại."
Sam Sam 囧 囧,
“Chẳng lẽ anh muốn em thi rớt 3 môn luôn sao?”
Phong Đằng giọng nói có
vẻ thiếu thành ý trả lời : "Làm gì có, tương lai anh còn nằm trong
tay CPA mà."
Phong tiểu thư cười trộm.
Phong gia 2 vị tiểu thư, thiếu gia đều lười xem menu, làm Ngôn Thanh phải vất
vả chọn món, hỏi từng người muốn ăn cái gì, Phong tiểu thư sợ làm phiền anh,
“Anh cứ chọn món đi, đúng rồi, phải có rượu chứ, không có rượu thì làm sao mà
ăn mừng được.”
Sam Sam ngăn cản: “Không
cần, tôi không uống rượu.”
Phong Nguyệt nói: “Sao
lại không uống chứ, cô sợ say rồi thì anh tôi làm gì cô hả?”
Phong Đằng lười biếng trả
lời: “Anh cần phải chuốc say cô ấy sao?”
Sam Sam tưởng chừng như
sắp lật bàn: “Này, hai người thôi đi!”
Phong Đằng vỗ vỗ cô, trấn
an một chút: “Được rồi, không uống rượu.” (đừng tin những gì nhà tư bản nói nhá
hí hí)
Anh lấy thực đơn, tùy
tiện chỉ trỏ giúp cô chọn đồ uống, Sam Sam đã từng đến đây ăn, đồ ăn rất ngon,
duy nhất chỉ có trang 13 viết toàn tiếng Anh, cô không có đem từ điển nên chẳng
biết trang đó ghi cái gì, chỉ nghe loáng thoáng Phong Đằng nói “tea” gì đó, cô
cứ nghĩ là anh đang gọi trà, vội vàng gật đầu nói: “Được, gọi cái này đi, uống
trà cũng tốt lắm.”
Phong Đằng cười cười.
(anh này giảo hoạt lắm :”> )
Quả nhiên một tiếng sau,
Phong Nguyệt lo lắng nhìn Phong Đằng đang ôm Sam Sam say khướt lên xe, cô xoay
người nói với Ngôn Thanh: “Anh nghĩ anh hai định làm gì Sam Sam?”
Ngôn Thanh nhìn cô mỉm
cười: “Em mong anh ấy làm gì và không làm gì?”
Phong Nguyệt mưu tính sâu
xa thở dài nói: “Em cảm thấy, con chúng ta cũng cần phải có anh em để chơi
cùng.” (ta kết ý này nhé… chị này lâu lâu đưa ý kiến cũng quá suất !)
Phong Đằng lái xe về nhà
anh.
Sam Sam mắt say lờ đờ mơ
màng nhìn cửa ra vào, kỳ quái hỏi: “ Vì sao lại tới nhà anh?”
“Em say như vậy còn muốn
đi đâu nữa?”
Sam Sam ừh hử 1 tiếng rồi
gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Vậy anh phải cam đoan sẽ không say rượu loạn
tính.”
Phong Đằng bật cười, cô
đã say như vậy mà còn lắm chuyện thật: “Được, nhưng mà anh khó đảm bảo lắm.”
Sam Sam hiển nhiên nghe
anh nói vậy đang nửa mê nửa tỉnh nhìn anh, nhíu mày suy nghĩ một hồi, giương mi
cao hứng nói: “Em đây cũng không đảm bảo.” Sau đó cô bồ nhào vào người anh, hai
tay quàng qua cổ anh, đặt lên môi anh 1 nụ hôn.
Phong Đằng có phần dở
khóc dở cười, tùy cô loạn thân bát tao (muốn làm gì thì làm), ôm thắt lưng cô.
Một chút hương vị ngọt ngào của rượu làm anh mê loạn, ôm cô thật chặt, đầu lưỡi
mềm mại uyển chuyển trong miệng cô, dần dần anh cảm thấy người mình nóng ran,
không thể kiềm chế được dục vọng đang chực chờ tuôn trào.
Anh ôm cô, một tay lấy
chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, đem người nào đó đang làm loạn trên người anh
vào nhà, sau đó quay người đá cửa, đang muốn đảo khách thành chủ (ý là từ bị
động sao chủ động ấy) thì….. Tiết Sam Sam buông anh ra.
Cô dời môi, ngáp vài cái,
có chút ghét bỏ nói: “Không chơi nữa, mệt quá. Em muốn đi ngủ.”
Nói xong, cô dựa vào vai
anh, qua 1 lúc anh nghe được tiếng thở đều đều của cô, nhìn đạn đã lên nòng rồi
mà không bắn được, anh nhìn cô nghiến răng nghiến lợi.
Buổi sáng tỉnh lại, phát
hiện mình đang nằm trong khuôn ngực rắn chắc trần trụi của Phong Đằng, gối đầu
lên tay anh, môi cách thân thể cường tráng chỉ trong gang tấc, tay còn ôm lưng anh,
nên làm gì bây giờ?
Phản ứng của Tiết Sam Sam
là – nhắm ngay mắt lại. Ai da, sao lại là mộng xuân chứ? Mà đã mộng xuân sao
cảm giác lại thật tới như vậy, nhất định phải nhắm mắt ngủ tiếp, mơ thêm 1 tí.
Sau đó, đầu óc Sam Sam
dần dần tỉnh táo….. Tỉnh táo… Sam Sam phát hoảng….
Tay run run lùi lại phía
sau, chậm rãi ngẩng đầu, từ từ rời khỏi hiện trường phạm tội, nhưng mà chưa
bước được xuống giường thì đã bị ai đó kéo lại, ôm chặt cứng.
“Chạy cái gì?” Người nào
đó vừa tỉnh lại nên giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.
“Em em có chạy gì đâu.”
Phòng hờ anh lại hỏi cô nữa, Sam Sam đánh đòn phủ đầu trách cứ anh: “Sao anh
ngủ mà không mặc áo thế!”
Phong Đằng nheo nheo con
mắt, cười tủm tỉm: “Như thế nào là không mặc, em cảm giác được sao?”
Nói xong chân anh liền động
đậy, lập tức đem Sam Sam lâm vào tình huống quẫn bách.
Này này, cô nói là áo
ngủ, chứ không phải quần…. (ý là anh í k mặc áo, chứ có mặc quần, mà động động
cái chân làm cô tưởng anh đang cởi quần ra ấy mà :D ta cũg “trong sáng” lém cô
='>'> ) Hơn nữa anh như vậy, làm cho người nghĩ rằng quần của anh…. Cảm nhận anh
vận sức chờ hoạt động, 2 gò má Sam Sam nóng lên, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Anh
hôm qua hứa là không say rượu làm bậy mà….”
“Em còn nhớ rõ vậy sao.”
Tay đang để ở mông cô, anh không chút khách khi mà đánh mạnh 1 cái, “Ngày hôm
qua là ai bắt đầu trước?”
“Mặc kệ là ai, nhưng đã
hứa thì phải làm.”
“Đương nhiên rồi.”
Sam Sam mới vừa yên tâm
thì người nào đó chậm rãi nói: “Nhưng mà, Sam Sam, hiện tại chúng ta có sa