
đến trà cũng kén chọn. Sao ở ngoài chẳng bao giờ thấy
anh ấy như thế!
Nói rốt cục là thích bắt nạt chị dâu nhỏ đây mà, người ta lấy khó chịu ra làm
sở thích đã đành, anh ấy lấy việc bắt nạt ra làm sở thích. Có điều chỉ có anh
ấy mới có quyền như vậy, chỉ cần cô dám sai khiến Sam Sam làm gì, ánh mắt muốn
giết của anh cô chắc chắn lập tức chém qua.
Ngôn Thanh thấy anh vợ xuống rồi, cũng bỏ trò chơi qua ngồi, uống trà nói:
“Mộng du giang hồ 2 thực sự khác với những trò em chơi qua, xem ra đáng để đưa
cho Tiêu Nại vài phần.”
Phong Nguyệt nói: “Anh
lúc nào gặp anh trai em cũng đều nói chuyện làm ăn.”
Phong Đằng cười cười:
“Sao lại không, ai thấy lỗ đều không làm mà.”
Sam Sam cầm tay bé cưng
từ lòng Phong Đằng đùa nghịch, đột nhiên nhớ ra: “Chị mua một tập giấy điệp*(
giấy đỏ dán cửa) chưa dán cửa, Phong Nguyệt có muốn làm không.”
“Được chứ ạ.”
Hai người đứng lên đi dán
giấy, Sam Sam rất tích cực, tết mà, làm những việc này mới hạnh phúc, Phong
Nguyệt không hăng hái bằng, nhưng……
Nhìn hai người đàn ông
trong phòng khách…… chỉ nghe họ nói chuyện cũng vui.
Thực ra, cũng cảm thấy
rất hạnh phúc, Phong Nguyệt mỉm cười với bóng mình từ cửa sổ kính.
Sinh ra trong một gia đình như vậy, gặp biết bao việc vì lợi mà quay lưng lại
với người thân, cũng từng lo có một chị dâu “lợi hại”, khiến cho anh em xa
cách.
May mà là Sam Sam!
Sam Sam từ sau khi gả vào nhà họ Phong, cô và anh trai cảm giác ngày càng gần
hơn. Anh trai trước kia không thân thiện như thế, không đúng, bây giờ cũng
không gọi là thân thiện, chỉ tốt hơn trước một chút thôi.
Phong Nguyệt nghĩ, quay đầu nhìn vào phòng khách, tiểu Ngôn Dự đang hành hạ hai
người đàn ông, trèo từ người này sang người kia, Phong Nguyệt bất giác mỉm
cười, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, và bình yên.
Có điều… Phong Nguyệt
nhìn Sam Sam đang chạy ra ngoài dán giấy lên cửa, lại chợt buồn phiền.
Anh trai mình từ sau khi kết hôn càng ngày càng có sức hấp dẫn, sức sát thương
mà đàn ông kiểu này gây ra cho phụ nữ rất lớn, chị dâu nhỏ sao chẳng có ý thức
chút nào về nguy cơ đó gì cả! Nhân phẩm anh trai mình chắc chắn không có vấn
đề, nhưng có con càng bảo đảm hơn chứ. Cô hiếm khi đến tòa nhà Phong Đằng,
nhưng với sự phỏng đoán thì ở công ty, cô rất rõ, vẫn có người muốn thay thế
chị dâu nhỏ.
Cô em chồng Phong Nguyệt
tự xưng “mình tốt nhất” chuyển động nhãn cầu, đã có chủ ý rồi.
Thế là…
Bữa cơm đêm giao thừa
buổi tối, Phong Nguyệt hăng hái rót rượu cho Sam Sam, Phong Đằng liếc cô mấy
lần, Phong Nguyệt vờ như không biết.
Khà khà khà, năm đó nghe Sam Sam kể chuyện tình của chị ấy với anh trai, Phong
Nguyệt đã phát hiện ra, tửu lượng Sam Sam rất kém, hơn nữa sau khi say thì hết
sức to gan, nghe nói năm đó uống say rồi còn dám cự tuyệt lời tỏ tình của anh
trai! (Sam Sam: ….. em nghe thế nào vậy, cái đó có gọi là tỏ tỉnh ư……)
Có thể thấy, những việc
khi tỉnh không dám làm, say rồi thì lại chưa chắc ~~
Mười giờ, vốn dĩ Phong Nguyệt định ở lại thấy Sam Sam hai má đỏ ửng, mắt lơ mơ,
sau khi rót vào tai cô ấy 1 câu, đắc ý công lao đã thuộc về mình.
Cùng nhau đón giao thừa
tuy rất hay, nhưng cũng có việc còn quan trọng hơn cả đón giao thừa.
Ha ha, làm bóng đèn điện không tốt.
——tôi là sợi dây ngăn cách thuần khiết mà mọi người cần——
———— tôi là sợi dây ngăn
cách của bình minh ————
10 giờ sáng mùng một, nửa đêm giao thừa, Song Nghi vui vẻ gọi điện cho Sam Sam,
định hỏi mùng mấy về quê. Gọi một lúc lâu nhưng không ai nghe máy, liền gọi
sang số máy nhà, cũng vẫn không người nhấc, Song Nghi nhớ ra, hình như Sam Sam
qua nhà cũ của Phong gia ăn tết.
Ây ~ Người giàu thật phiền phức!
Song Nghi tìm trong danh
bạ điện thoại lúc lâu mới tìm thấy số, gọi đi, lần này quả nhiên có người nhấc
máy, là một ông lão giọng điệu khách sáo, sau đó điện thoại lại được chuyển lần
nữa, lần này người nghe là boss của Sam Sam.
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài.” Song Nghi nói xong
câu chúc liền hỏi: “Sam Sam có đó không ạ?”
Chỉ thấy bên kia trả lời: “Cô ấy đang ngủ.”
Ngủ?!!!
Song Nghi thấy hơi giật mình, bây giờ đã 10 giờ rồi, Sam Sam không lẽ là heo
sao mà vẫn còn ngủ. Hơn nữa mùng 1 đầu năm sao lại ngủ nướng chứ, ngày trước cô
ấy còn than phiền mùng một tết rất nhiều người đến chơi… vân vân và vân vân…
Ách ~~~
Đúng rồi, nếu nhiều người đến nhà thế, chắc chắn rất bận, hôm qua còn có tiệc
gì gì đó… Trong đầu Song Nghi tràn đầy trí tưởng tượng, liền phác họa ra bức
tranh yến tiệc linh đình của nhà quyền thế .
À, rõ rồi, tối qua Sam Sam chắc là mệt quá, nên đến bây giờ vẫn chưa dậy.
Ây, thế mới nói gả vào nhà giàu sang chả có chút gì hay cả, chỉ
có thường thường là tốt!
10h30’, Sam Sam dần mở mắt, hai má liền bị cắn nhẹ một cái, giọng trầm ấm vang
lên bên tai: “Ngủ đã chưa?”
Sam Sam chậm chạp đảo mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, một lúc sau, nhìn về phía
người đàn ông đứng cạnh giường, Sam
Sam rút tay trong chăn giơ ra: “Tiền mừng tuổi!”
Phong Đằng mỉm cười: “Năm nay không có.”
Đồ gian thương! Sam Sam
phẫn nộ n