
vu tận: cùng đến chỗ chết.
Món nợ với Phi Ưng này, anh sẽ nhớ. Anh buông lỏng cô ra, hôn một cái lên trán của cô.
Khi Diệc Tâm Đồng tỉnh lại, đầu vẫn còn rất mê man. Cô chống thân thể ngồi dậy, đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc:
- Đã tỉnh rồi hả?
- Mạc thiếu gia, sao anh lại ở chỗ này? Không phải em đang ở trong phòng của người đàn ông kia sao? – Vẻ mặt cô mơ hồ ngồi dậy.
- Đây là bệnh viện, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? - Anh ngồi bên giường của cô, quan tâm hỏi.
- Đầu có hơi đau, hắn là ai?
- Cái này em không cần phải quan tâm, nếu đầu không choáng thì về biệt thự trước!
- Vâng!
Nếu anh không muốn nói cô cũng không hỏi nhiều. Xuống giường, sau đó ra khỏi bệnh viện với anh.
Trở lại biệt thự, Mạc Duy Dương nhặt lên nguyên liệu nấu ăn trước cửa, nhìn cô một cái, sau đó đỡ cô vào bên trong biệt thự. Đỡ cô đến ngồi trên ghế sofa xong, đặt nguyên liệu lên bàn trà.
- Em muốn nấu cơm? – Anh nhìn cô, trong mắt có hiếu kỳ.
- À, muốn học, cũng không biết có thể làm hay không!
- Chuyện như vậy vẫn nên giao cho người giúp việc đi! – Anh không đồng ý cô làm những việc nặng này lắm - Tối nay ang có chút chuyện, cũng không ở đây! Nhớ đóng kỹ tất cả các cửa! Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.
Anh dặn dò xong tất cả, sau đó đi ra cửa.
Diệc Tâm Đồng mất mác gật đầu một cái, mặc dù một mình ở nơi này rất tịch mịch, nhưng cô không thể nào cứ độc chiếm anh ấy!
Mạc Duy Dương mở cửa xe BMW của anh, chạy thẳng đến trước cửa Mị Ảnh. Đẩy cửa ra bước xuống, sập mạnh cửa xe.
Anh biết lúc này nhất định Phi Ưng ở trên lầu chờ anh, cho nên gần như không nghi ngờ gì lên lầu.
Phi Ưng ngồi trên ghế xoay, đột nhiên xoay người, nhìn Mạc Duy Dương vừa tới, vỗ xuống bàn cười nói:
- Nhanh như vậy đã tìm đến đây rồi!
- Không phải anh chờ tôi đã lâu sao? - Mạc Duy Dương nhếch môi cười nói.
Phi Ưng cười, có lúc anh thật sự bội phục tự tin của Mạc Duy Dương, nhưng cũng rất ghét tự tin của anh ta.
*** từ đoạn này Phi Ưng cũng không xấu nên bỏ cách xưng hô là hắn.
Nếu như không phải anh ta bắn trúng anh một phát súng, nói không chừng bây giờ bọn họ là bạn tốt rồi.
- Mạc Duy Dương, tôi là người hẹp hòi, phát súng năm đó, tôi sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy!
- Thấy được, chẳng qua. . . . . . anh muốn quyết đấu thế nào?
Phi Ưng từ trên ghế đứng dậy, đi từng bước một đi tới chỗ Mạc Duy Dương.
- Trả lại anh một phát! - Chẳng biết lúc nào anh ta đã đặt một khẩu súng ở hông của anh, trên mặt không có nụ cười nào, ngược lại nhiều nghiêm túc hơn.
- Vậy thì nổ súng đi! - Mạc Duy Dương nhíu mày, khóe miệng giương lên cười nói.
Phi Ưng khẽ nguyền rủa một tiếng, hiện tại anh ta không hề nói giỡn, người đàn ông này lại còn cười được.
- Tôi không hề đùa giỡn với anh!
- Tôi biếu rõ! Ra tay đi! Làm việc đừng lề mề vậy! - Mạc Duy Dương kéo súng trong tay anh ta đến ngang hông mình thêm một chút.
Bây giờ đã không còn đường có thể lui, Phi Ưng hạ quyết tâm, ngón tay giữ chặt cò súng. "Pằng", một tiếng súng vang, đạn chỉ là xẹt qua hông của anh, cũng không đi sâu vào trong thịt của anh, xem ra anh ta vẫn có chút xuống tay lưu tình.
- Cảm ơn! - Mạc Duy Dương cười lạnh nói.
- Không cần cám ơn tôi! Tốt rồi, anh có thể đi, về sau tôi cũng sẽ không tìm anh gây phiền toái nữa! Về phần cô gái của anh. . . . . . - Khóe miệng anh ta mang nụ cười xảo quyệt.
Sắc mặt của Mạc Duy Dương thay đổi, hừ lạnh nói:
- Đừng mơ động vào một cộng lông tơ của cô ấy!
- Tôi sẽ không động cô ấy!
Mạc Duy Dương cũng không bỏ sót một tia xâm chiếm ở đáy mắt anh ta, anh đã hiểu.
- Đừng chọn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, tôi sẽ không khách khí với anh. Phát súng đó, tôi đã trả lại anh rồi!
- Ha ha, yên tâm, tôi sẽ không đến địa ngục, tôi chỉ biết đi theo chính đạo! – Anh ta cười thân thiện rút súng về, sau đó làm một dấu tay.
Anh tin Phi Ưng sẽ không làm loạn, từ phát súng vừa rồi cũng có thể thấy được.
Anh bụm hông chảy máu, cảm thấy không cần thiết ở lại tiếp nữa, nhìn Phi Ưng một cái sau đó ra khỏi gian phòng .
Khóe miệng Phi Ưng chứa đựng một nụ cười lạnh.
~~~~~~~~~~~
- Đồng Đồng, hôm nay có rãnh không? Chúng ta đi chơi nhé? - Đột nhiên Quan Hi điện thoại tới kêu lên.
- Ừm, đi đâu chơi? - Cô đang nằm trên giường, buồn ngủ lờ mờ hỏi.
Hết chương.
- Đồng Đồng, hôm nay có rãnh không? Chúng ta đi chơi nhé? - Đột nhiên Quan Hi điện thoại tới kêu lên.
- Ừm, đi đâu chơi? - Cô đang nằm trên giường, buồn ngủ lờ mờ hỏi.
- Quán bar!
*****
Sau nửa giờ, Diệc Tâm Đồng ra khỏi biệt thự, đến khu vực buôn bán sầm uất nhất thành phố J. diễn đàn lê-quý-đôn Hôm nay là chủ nhật, trên đường đoàn người chen lấn, có người không cẩn thận đẩy cô ngã xuống, cô quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt kinh ngạc hô lên:
- Chú!
Vũ Thịnh Thiên vừa quay đầu lại, thấy cô cũng kích động vậy:
- Đồng Đồng? Ra ngoài chơi?
- Vâng, chú muốn đi đâu?
- Chú có chút chuyện cần xử lý, gần đây không bận rộn chứ? Có rãnh rỗi thì cùng với Vũ nhi đến chỗ của chú chơi, địa chỉ là khu Linh Lung. . . . . .
Vũ Thịnh Thiên nói địa chỉ hiện tại của mình cho cô, sau đó