Old school Swatch Watches
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324561

Bình chọn: 7.5.00/10/456 lượt.

.

Họ chọn một nhà hàng nhìn qua tương đối sạch sẽ dự đoán, gọi hơn mười phần bánh xèo Osaka.

Quan Hi hả hê hai chân bắt chéo uống nước, còn Diệc Tâm Đồng vì mới vừa uống trà, có chơi no bụng, cúi đầu vuốt vuốt cái ly, chờ bánh xèo Osaka bưng lên bàn.

Mấy nhân viên phục vụ trong nhà hàng bưng các phần bánh xèo Osaka họ gọi lên bàn ăn. Bàn ăn nho nhỏ bởi vì diện tích không đủ, chỉ có thể bày mấy phần, mấy phần khác tạm thời chưa được đưa lên.

Quan Hi xắn tay áo lên, một bộ dạng muốn làm một trận lớn, liếm khóe miệng cười nói:

- Wow! Không ngờ một phần lớn như vậy, vậy tôi đã không gọi nhiều thế!

- Không phải cô đói đến có thể nuốt vào một đầu con voi sao? Cần gì giả bộ nhã nhặn, có bản lãnh thì ăn hết mấy phần hôm nay đi! - Phi Ưng không khách khí nhìn cô chằm chằm.

- Cái tên đàn ông sao lại thích tính toán chi li vậy, thật may Đồng Đồng nhà chúng tôi không đi theo anh, hẹp hòi như vậy, về sau nếu vừa sinh con ra, có phải ngay cả tả cũng không nỡ mua không hả? – Cô nhanh mồm nhanh miệng bật thốt lên.

Mặt của Phi Ưng nhuộm thành đỏ, nắm chặt quả đấm, mím môi mỏng.

Diệc Tâm Đồng trực tiếp sử dụng thức ăn chặn miệng của cô lại, nhìn cô chằm chằm:

- Hi, cậu ăn cho tớ! Nói thêm một câu nữa thử coi!

Quan Hi cười hì hì nuốt thức ăn trong miệng xuống, xoa xoa hai tay lấy lòng nói:

- Đồng Đồng, tớ nói sự thật mà! Đột nhiên tớ cảm thấy vừa so sánh anh ta với Mạc thiếu gia, kém một đoạn thật dài. Mạc thiếu gia sẽ không quan tâm chút tiền này! Hẹp hòi!

Mặt của Phi Ưng từ đỏ chuyển sang trắng, lúc sau từ trắng chuyển sang tím, cuối cùng đến sắc mặt tái xanh.

Diệc Tâm Đồng thiếu chút nữa bịt miệng cô:

- Bà cô của tôi ăn đi, được không?

- Tớ ăn, không nói! - Quan Hi le lưỡi một cái, vội vàng cầm bánh xèo Osaka đút vào trong miệng.

Diệc Tâm Đồng len lén nhìn Phi Ưng một cái, thấy sắc mặt anh căng thẳng, tay nắm thành quả đấm, lắc đầu một cái, hi nha đầu này quá không sẽ nói rồi.

Cho dù Quan Hi ăn thêm như thế nào cũng không thể ăn xong hết phần, sau khi tính tiền thì Diệc Tâm Đồng cảm thấy còn dư lại nhiều như vậy không mang đi thật là đáng tiếc, lập tức kêu nhân viên phục vụ giúp họ đóng gói mang đi.

Phi Ưng và Quan Hi đưa cô đến cửa phòng, nhìn cô vào phòng của mình mới trở về phòng mình.

Diệc Tâm Đồng nhìn chằm chằm bánh xèo Osaka xách về có chút ngẩn ngơ. Nhiều như vậy, nếu như không giải quyết chúng, để sang ngày mai có thể hư không? Hoặc là mủi vị sẽ thay đổi?

Giơ cổ tay lên xem đồng hồ một cái, mới bảy giờ tối, bọn họ hẳn là còn chưa có ăn cơm chứ?

Diệc Tâm Đồng xách theo một bao đồ đứng ở cửa phòng của anh, chần chừ đi tới đi lui ở cửa ra vào. Cô đi vào như vậy, có thể bị anh cho rằng là đang lấy lòng anh?

Nếu như bị anh đẩy ra hoặc mắng chửi một trận, cô đây không phải là tự tìm ngược sao? Hít sâu một hơi, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi chân, người tới vỗ vai của cô kêu lên: “ Người đẹp, tới tìm Dean sao?”

Diệc Tâm Đồng kinh ngạc quay đầu nhìn, lại là Tote, thấy anh ta cầm một phần tài liệu trên tay, đoán chừng muốn vào phòng của Dean

Cô vội phủ nhận nói: “ Không có… tôi chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây.”

“ Thật sao?” Anh nghi hoặc, con ngươi lớt trên người cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trước ngực của cô, vui vẻ cười nói: “ Đây không phải là bánh xèo Osaka sao?”

“À…. Đúng vậy! Anh muốn ăn không?”

“ Đương nhiên là muốn ăn, chẳng qua Dean cũng chưa ăn cơm, nếu không cầm vào mọi người cùng ăn?” Trong đôi mắt anh ta có nụ cười giảo hoạt, nhưng cô không nhìn ra, chỉ là nghe thấy anh còn chưa ăn cơm, tâm không nhịn được mềm nhũn ra.

“ Vậy mấy người đều đang làm cái gì? Ban ngày ở quán trà uống trà no rồi?” Trong lời nói của cô mang theo vị chua xót.

“ Thì ra cô thấy được chúng ta, tôi cho rằng cô không nhìn thấy chúng tôi.” Anh gượng ép cười một tiếng.

Cô đưa bánh xèo Osaka trong tay cho anh ta, nói với anh ta: “ Cầm vào đi!”

“Cô không muốn đi vào? Cô không cầm đi vào, cậu ta sẽ cho là tôi mua, đây không phải là công lao để một mình tôi nhận đâu!” Anh ta nửa đùa nửa thật nói.

Cô rũ mắt xuống, cười lạnh nói: “ Không sao, dù sao cũng không phải là thứ sơn trân hải vị gì!”

“ Nhưng trong mắt của cậu ta so với trân hải vị còn trân quý đấy!”

“ Hả? Anh nói cái gì?” Cô kinh ngạc nhìn anh ta.

“ Ha ha. Không có gì! Thật sự không đi vào sao? Bên trong đều là người một nhà.”

“ Không cần, tôi đi về ngủ trước, ngủ ngon!” Cô vẫy vẫy tay với anh ta, sau đó đi về phòng của mình.

Tote nhìn chăm chú cô một cái thật sâu, cúi đầu nhìn qua túi nilon trên tay, đẩy cửa trước mắt đi vào.

Y như trong tưởng tượng của anh ta, người đàn ông kia đang ngồi trên ghế sofa đốt một điếu thuốc, không biết đang ở đây nghĩ cái gì.

“ Dean, tới đây ăn tối đi!”

Dean nhìn anh ta một cái, không hiểu anh ta đang cười cái gì.

“ Coral đâu? Đi nơi nào?”

“ Cô ấy à! Hình như ra bên ngoài gọi điện thoại. “ Anh ta lấy bánh xèo Osaka gói kĩ ra, đưa cho anh một hôp“ Cô ấy à! Hình như ra bên ngoài gọi điện thoại. “ Anh ta lấy bánh xèo Osaka gói kĩ ra, đưa cho anh một hộp, cười toét miệng nói: