
g cửa lại, Diệc Tâm Đồng tựa trên cánh cửa không ngừng thở, lòng bàn tay nắm chặt lại dính đầy mồ hôi ẩm ướt.
Mà cách cánh cửa thật dày vẫn có thể nghe được âm thanh mập mờ của cô gái kia.
Mộ Dung Tuyết thấy kia người đàn ông kia đã vào phòng ngủ, không khỏi ảo
não nhưng cô luôn luôn cao ngạo vậy há có thể cho phép anh bỏ rơi cô như vậy, cho nên cô cố ý phát ra âm thanh rất mập mờ:
- Dương, em biết rõ làm anh xấu hổ, chờ em một chút! Em cũng muốn vào phòng anh vậy. . . . . .
Tiếp đó là ‘rầm’ một tiếng đóng cửa, cắt đứt âm thanh truyền ra giữa vách
ngăn cách căn phòng. Lòng của Diệc Tâm Đồng cũng hết sạch theo, trực
giác của cô nói cho cô biết, quan hệ giữa cô gái kia và anh không phải
là bình thường, bởi vì rất ít khi thấy có người phụ nữ nào nói chuyện to gan với người đàn ông đó như vậy mà anh lại không đuổi cô ấy đi, vậy ý
nghĩa có phải là cô gái kia có vị trí rất quan trọng trong lòng anh?
Diễn☯Đàn-Lê-Quý☀Đôn
Cô tự nói với chính mình, anh là Mạc thiếu gia của tập đoàn Diệu Hằng, bên cạnh anh có phụ nữ là rất bình thường, chỉ đọc truyện tại nguồn lê quý
đôn anh muốn giữ phụ nữ lại qua đêm cũng rất bình thường. Nhưng nghĩ đến việc anh và cô gái kia cùng nằm trên một giường lớn, làm chuyện họ
thích lòng cô chua xót ngủ không yên.
Mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, cô không hề buồn ngủ, một mực muốn biết bọn họ đang làm gì ở sát vách?
Bước vào căn phòng chỉ thấy người đàn ông kia đi tới phòng tắm, hoàn toàn
không quan tâm tới ý của cô khiến Mộ Dung Tuyết ngang bướng thở một hơi
trong lồng ngực, không khỏi phẫn hận kêu tên của anh:
- Mạc Duy
Dương! Mạc Duy Dương! - Nhưng trả lời cô cũng chỉ là âm thanh phát ra từ cửa phòng tắm. Sao anh có thể đối xử với cô như thế? ? ? Làm sao có
thể?
Edit: Tóc gió thôi bay
Mộ Dung Tuyết bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sa lon lật tạp chí ra, tất
cả đều là tài chính và kinh tế các loại..., cô nhàm chán nhếch môi khẽ
ném tạp chí đi, đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, vỗ cửa kêu lên:
- Mạc Duy Dương, anh bị chôn sống rồi à?
- Ồn ào ~ - Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Mạc Duy Dương quấn một cái khăn tắm, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô, ánh mắt kia dường như đang bảo cô cút
đi!
Đôi mắt Mộ Dung Tuyết sáng như tuyết liếc lồng ngực rắn chắc
của anh, cố ra vẻ bình tĩnh dùng một cánh tay mò mẫm sau lưng anh, một
tay khác vẽ các vòng tròn trên ngực anh, giọng nũng nịu nói: Mệt quá!
Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn
Mắt Mạc Duy Dương nheo lại, đó là một tín hiệu nguy hiểm. Nhanh chóng giữ chặt cánh tay của cô, giọng nhẹ nhàng nói:
- Ngủ trên ghế sa lon!
- Anh thật là xấu. . . . . . chẳng lẽ muốn make-love với em ngay trên ghế sa lon? Ai. . . . . . người ta không cần ....!
- Mộ Dung Tuyết, khoan nhượng của tôi có giới hạn nhất định! - Gân xanh
trên trán anh giật giật mơ hồ, đưa tay đẩy cô gái đang quấn trên cơ thể, sải bước đến giường.
dien├┤dan╝le╤quyd≈on⌐com
Mộ Dung Tuyết đi theo phía sau anh, từ phía sau ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, giọng mập mờ cười nói:
- Chẳng lẽ vóc người của em không hấp dẫn được anh? Mạc Duy Dương không
cần nhịn nữa, đến đây đi! Em để cho anh ăn em! - Cô nắm tay của anh lên
để xuống bộ ngực đẫy đà phóng túng, ưỡn ngực lên.
Mạc Duy Dương dùng sức cấu ngực cô một cái, lại đẩy cô lên trên giường lớn.
- Đừng mơ tưởng tôi sẽ chạm vào cô! Đối với cô gái trên mông có vết sẹo tôi không có hứng thú - Mạc Duy Dương mắt lạnh nhìn cô.
Mộ Dung Tuyết thẹn quá hóa giận nhìn anh chằm chằm, phải biết rằng trên mông có vết sẹo là chuyện cô thống hận nhất đời này.
DĐLQĐ
Khi còn bé, Mộ Dung Tuyết rất thân thiết với hai cậu bé, bọn họ theo thứ tự là Mạc Duy Dương và Lục Hạo Nam. Khi đó, hai người bọn họ ghét bỏ vì cô là con gái đi theo phía sau vướng chân vướng tay họ.
Để có thể
cùng chơi đùa với họ, cô ăn mặc rất trung lập. Thường mặc quần cực ngắn
hại những cô bé khác lầm tưởng cô là con trai, còn có cô bé chạy tới tỏ
tình, kết quả cuối cùng đều bị cô khóc rống làm bỏ chạy.
Mà khi
đó có lúc gặp phải chó đuổi mà bình thường cô luôn là người chạy trốn
chậm nhất, vết sẹo trên cặp mông chính là do bị chó cắn. Lục Hạo Nam
khinh thường cười cô:
- Tính tình lỗ mãng như vậy, trên mông còn đắp vung, sau này lớn lên để xem người đàn ông nào chịu lấy cậu!
Mạc Duy Dương nhìn gương mặt rơi vào trầm tư trước mặt, xoay người nằm lên một bên giường lớn.
Mộ Dung Tuyết cắn răng, bắt đầu tự tay cởi áo, Mạc Duy Dương thận trọng hỏi:
- Mộ Dung Tuyết, cô ở đây nổi điên cái gì!
Cô điên rồi nên mới có thể bị hai tên đàn ông xấu xa chê cười mười mấy năm.
Cô từ cởi mình sạch trơn, trên người chỉ còn dư lại ba điểm quan trọng đi
đến ngồi xuống trên giường, đụng vào cơ thể cường tráng cười mê hồn:
- Tối nay để em cho anh thấy một chút sức quyến rũ của em!
Nói xong cả người cô đè lên anh, hai tay ôm chặt hông của anh, dùng mềm mại của mình cọ xát bụng dưới của anh, mà rất nhanh một cây cực kỳ cứng rắn chống đỡ ở bụng của cô, cô đắc ý nhếch miệng.
- Mạc Duy Dương, xem ra cũng không phải là anh không hề phản ứng chút nào chứ! - Cô phát ra tiếng